“Mày... thằng con bất hiếu, muốn tao phải có lỗi với mẹ của mày, mày đừng hòng!” Giọng của Tần Lăng Hàng đã rất tức giận. “Mày muốn kết hôn với cô ta, thì đừng hòng đem Ngữ Điền đến sống chung. Bà chủ của nhà họ Tần chúng ta phải giống như mẹ của mày, có trí thức và hiểu lễ nghĩa!”
“Mẹ con đã chết rồi, vì sinh ra con mà chết, con chính là thủ phạm, người đã hại chết bà ấy... Ba yên tâm, Tiêu Hà Hà sẽ không phải là bà chủ của Tần thị, cô ấy chỉ là người phụ nữ của Tần Trọng Hàn con, là mẹ của Ngữ Điền mà thôi!” Giọng Tần Trọng Hàn rất lạnh lùng.
Tiêu Hà Hà đột nhiên bị sốc bởi lời nói của anh ta. Tần Trọng Hàn, anh ấy...
“Mày có lỗi với mẹ mày!” Tần Lăng Hàng giống như đã bị đụng đến nỗi đau, liền hét lớn lên. “Nhưng mày đừng hòng mang Ngữ Điền đến cho cô ta! Ngữ Điền là cháu của tao, là người thừa kế sau này của Tần thị!”
“Ngữ Điền là con trai của con, con biết rõ hơn việc nó cần gì!” Anh ta chưa bao giờ có được tình yêu thương của mẹ, vì mẹ đã chết khi sinh anh ta, đây là tội danh khắc chết mẹ ruột mà anh ta phải gánh chịu suốt cả cuộc đời.
Con xin lỗi mẹ, vì đã khắc chết mẹ!
Con xin lỗi ba, vì đã hại ba sống một đời cô độc!
Anh ta thật đáng chết, nhưng Ngữ Điền không thể nào lại không có mẹ! Anh ta không muốn con phải cô đơn giống mình lúc nhỏ. Anh ta không có cách nào để mang mẹ quay về, nhưng mẹ của Ngữ Điền vẫn còn sống, anh ta không có quyền gì để tước đoạt tình mẹ của cậu bé! Năm năm là đủ lắm rồi, tổn thương gây ra cho con đã đủ lắm rồi.
Tiêu Hà nó vẫn đang rất sốc, vừa hoàn hồn lại thì ngay lập tức đứng dậy, mặc quần áo, trong lòng rất rối. Anh ta đang vì cô mà tranh cãi với ba của mình, đây không phải là kết quả cô mong muốn.
Cô biết điều ông già đắn đo không hẳn là vô lý, cô thực sự là một người phụ nữ có vết nhơ!
Tần Trọng Hàn cúp máy, vẫn đứng ở hành lang, cả khuôn mặt sa sầm lại rất đáng sợ.
Tiêu Hà Hà mở cửa ra, nhìn thấy anh ta chỉ đang mặc một cái áo tắm, đứng ở cửa, trong tay đang cầm cái điện thoại, tầm mắt cô buộc phải di chuyển.
Anh ta nghe thấy tiếng động liền quay người lại, nhìn thấy cô, đôi mắt bỗng dịu dàng hẳn. “Em ngủ thêm chút nữa cũng được!”
Anh ta biết cô đang rất mệt mỏi, chính anh ta đã làm cô mệt mỏi đến vậy!
Mặt cô nóng bừng, cúi gầm mặt xuống, nhìn vào những ngón chân của mình. “Anh đã cãi nhau với ba anh, phải vậy không?”
“Không!” Anh ta phủ nhận, ôm cô rồi đi vào phòng. “Em đừng quan tâm đến bất cứ điều gì, bây giờ anh sẽ về nhà đón Ngữ Điền đến đây!”
“Không!” Tiêu Hà Hà vội vàng lắc đầu.
Mặc dù cô rất muốn gặp con, nhưng cô phải suy nghĩ xem làm sao mới là tốt nhất cho con. Rốt cuộc cô phải làm sao mới là có lợi nhất cho con. Bây giờ đầu óc cô đang rối bời.
Anh ta ngạc nhiên, vội để cái điện thoại lên đầu giường.
“Chuyện đó không trách anh được, anh đừng tự trách mình nữa!” Cô đột nhiên nói, nhớ lại những lời bác Tần nói, lại nhớ đến những lời anh ta vừa nói qua điện thoại, giọng điệu đó, rõ ràng là đau đớn và tự trách.
Tiêu Hà Hà đột nhiên cảm thấy tim mình rất đau. Anh ta nói rằng mẹ vì sinh mình mà chết, cho thấy anh ta vẫn để trong lòng. Đã hơn ba mươi năm rồi, anh ta nói ra điều này vẫn rất đau đớn. Tự nhiên cô cảm thấy, thật ra anh ta vẫn luôn giữ trong lòng, dầu rằng lúc đó anh ta hoàn toàn không biết gì cả.
Anh ta không nói gì, nhưng những lời của Tiêu Hà Hà cũng đã chạm vào nỗi đau của anh ta.
Cô liếc nhìn anh ta, thấy đôi môi quyến rũ của anh ta đang run rẩy, dường như vô cùng kinh ngạc. Cái cằm đẹp co lại, như thể cố nến nỗi hoảng loạn, còn đôi mắt sâu thẳm lại hung tợn như muốn nuốt chửng ai đó.
“Chuyện đó không thể trách anh được! Anh có thể làm gì chứ?” Cô nhìn anh ta, xoay khuôn mặt đẹp trai của anh ta qua. “Tần Trọng Hàn, anh đừng tự trách mình nữa!”
“Mẹ anh vì sinh ra anh nên mới phải chết! Ông già cả đời không cưới vợ khác, cả đời sống rất cô đơn, dù thế nào đi nữa, đến cuối cùng thì anh vẫn nợ ông ấy!” Giọng của Tần Trọng Hàn rất tẻ ngắt, rồi đột nhiên ôm lấy cô, vùi đầu lên vai cô. “Cho anh dựa một chút!”
Cả người Tiêu Hà Hà bỗng cứng đờ, tay cô dừng lại trong không trung, rồi chậm rãi ôm lấy lưng anh ta, rồi vỗ nhẹ nhàng. Người đàn ông này nhìn mạnh mẽ và cao to như vậy, nhưng cuối cùng cũng có lúc yếu đuối.
Anh ấy chưa bao giờ có được tình yêu thương của mẹ, khi đã trưởng thành thì có thể mạnh mẽ được, nhưng còn lúc nhỏ thì sao?
“Anh...” Cô vừa mở miệng thì nhận ra giọng mình đang nghẹn ngào, thì ra cô quan tâm đến anh ta như vậy, bất giác tim như thắt lại. “Đừng tranh cãi với bác, chắc ba anh yêu mẹ anh nhiều lắm, nên suốt đời mới không cưới người phụ nữ khác, có lẽ vì bác yêu quá sâu đậm. Tuy mẹ anh đã không may qua đời, nhưng bác lại có được sự vĩnh hằng mà tất cả phụ nữ trên đời này đều mơ có được! Người đau khổ nhất là ba anh và anh! Anh đừng tự trách mình nữa!”
Cơ thể anh ta run lên. “Em không hiểu đâu!”
Cô biết rằng những lời an ủi của mình rất tẻ nhạt, vì có một số chuyện nếu bản thân không rơi vào hoàn cảnh đó thì làm sao biết được sự bất lực và chua xót trong đó chứ?
Cô chỉ ôm anh ta, ôm chặt lấy anh ta, hy vọng đôi vai nhỏ bé của mình sẽ cho anh một chút sức mạnh.
Thì ra, ngay cả khi một người đàn ông trông rất mạnh mẽ, nhưng nội tâm cũng dễ yếu đuối đến vậy!
Anh ta ôm cô thật chặt, như thể muốn cô hòa vào trong xương máu của mình, rồi khẽ thì thầm vào tai cô. “Đừng rời xa anh! Thực ra, anh không có gì cả...”
Tim cô đau nhói, khóe mắt chợt thấy cay cay, nơi yếu đuối nhất trong tim đã được chạm đến, cô buột miệng nói. “Được, em không xa anh, không xa anh. Dù anh không có gì, anh vẫn còn có em...”
Tần Trọng Hàn nghe theo lời của Tiêu Hà Hà, không lập tức đón Ngữ Điền đến đây
ở, nhưng đã chuẩn bị về nhà thăm Ngữ Điền.
Bởi vì Tiêu Hà Hà thực sự không an tâm về Ngữ Điền, tính cách của nó quá hướng nội, tự nhiên lại không có mẹ nữa, nó nhất định sẽ khóc nhiều lắm.
Xe đang chạy trên đường, Tiêu Hà Hà liếc nhìn một bên mặt của anh ta. “Anh dừng lại ở nhà hàng của anh Mễ một lát, em vừa hẹn với Mig. Anh cũng đừng quên kêu bạn anh chở Thịnh Thịnh về!”
Cô lại bị anh ta giữ lại không cho đi nữa, cô cũng đã hứa, dù cô không biết làm vậy là đúng hay sai. Cô cũng phải nói chuyện với Mig, vẫn phải tiếp tục ở nhờ căn hộ của cô ấy, luôn tiện cũng muốn hỏi Mig xem mình nên làm gì!
“Để ngày mai rồi Thịnh Thịnh về! Tối nay em thuộc về anh!” Anh ta thì thầm. “Chỉ anh và em!”
Mặt cô đỏ bừng lên, nhớ lại vẻ yếu đuối vừa rồi của anh ta, nên không nói thêm gì cả.
“Nói với bạn em là em không sống ở căn hộ của cô ấy nữa, sẽ chuyển đến biệt thự số 15. Cuốn sổ tiết kiệm lần trước đang được cất trong ngăn kéo, sau này em không được đi làm nữa!”
“Không đi làm?” Cô kinh ngạc. “Không được, em không thể nào không đi làm được!”
Cô có tay có chân, tại sao lại không đi làm?
“Anh sẽ nuôi em!” Anh ta nói.
“Không được. Tần Trọng Hàn, em không cần anh phải nuôi em. Em có thể tự nuôi sống bản thân mình!”
“Em không nghe lời!” Anh ta tố cáo.
“Chuyện này không thể nghe theo anh được!” Cô khăng khăng.
“Thôi được, vậy thì tạm thời sẽ không đi làm. Em chỉ được làm việc với anh, còn với bất kỳ ai khác cũng không được! Đây là thỏa thuận của anh, nếu không thì em đừng hòng được đi làm. Em đã hứa với anh rồi, sẽ không rời xa anh, chẳng lẽ em muốn nuốt lời à?”
“Em không có ý đó!” Cô đột nhiên không tìm được lý do.
“Vậy chứ ý gì?” Anh ta cố tình hiểu sai. “Chẳng lẽ em muốn bỏ đi?”
“Mặc kệ anh!” Cô quay mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ, nhưng mặt lại hơi đỏ.
Tần Trọng Hàn liếc mắt nhìn cô. “Một tiếng nữa anh sẽ đến đón em, em ngoan ngoãn ngồi yên ở đó với cô ấy!”
Nhìn đồng hồ, đã là 7 giờ tối, vậy tức là được đến 8 giờ. “Nhưng anh vẫn chưa ăn gì mà!”
Cô nghĩ đến việc cả ngày nay mình bị anh ta giữ chặt ở trên giường, cả ngày vẫn chưa có gì vào bụng.
“Chút nữa quay lại rồi ăn! Anh về thăm con trước đã!” Anh ta rất lo lắng. “An ủi nó trước đã, nhưng sẽ không được gặp em trong một thời gian dài, không biết nó có buồn không nữa?”
Ánh mắt của Tiêu Hà Hà chợt khựng lại, rồi gật đầu. “Tuy sẽ rất buồn, nhưng nhớ đến ba của anh, em vẫn muốn có được sự thấu hiểu của ông ấy! Dù gì bác cũng muốn tốt cho Ngữ Điền, chúng ta nên hiểu cho bác!”
“Hiền lành như vậy thì sẽ bị bắt nạt đến chết thôi!” Anh ta cười, cuối cùng cũng lộ ra nụ cười.
“Đúng rồi, không phải đã bị anh bắt nạt đến chết rồi à?” Cô cũng hiếm khi nói đùa.
“Cô bé cũng biết nói lại rồi à? Để xem tối nay anh sẽ phạt em thế nào!” Anh ta đột nhiên nói với vẻ ám muội.
“Anh nghiêm túc một chút được không?” Cô rất xấu hổ.
“Ý anh là phạt em nấu cơm cho anh ăn mà!” Anh ta giải thích với vẻ mặt ngây thơ.
Cô càng xấu hổ hơn. Chết tiệt! Cô đang nghĩ gì vậy? Chẳng lẽ cô thực sự giống như Mig đã nói? Vẻ ngoài nhìn rất đơn thuần, nhưng nội tâm chưa hẳn là đơn giản, có lẽ là loại phụ nữ rất lẳng lơ?
Lúc này, Tiêu Hà Hà cũng hơi nghi ngờ!
“Nể tình anh cả ngày không ăn cơm, dốc sức mua vui cho em, có phải em nên nấu cơm cho tôi ăn không?”
“Anh...” Cô mắc kẹt.
Khi chiếc xe dừng lại, Tiêu Hà Hà xuống xe, và đúng lúc Mig cũng đang đứng ở cửa chờ.
Vừa nhìn thấy chiếc Bugatti màu xanh ngọc, Mig ngây người ra và bước tới, không chào hỏi Tiêu Hà Hà mà gõ vào cửa kính ở ngay chỗ ngồi của Tần Trọng Hàn.
Cửa sổ xe trượt xuống, khuôn mặt tuấn tú của Tần Trọng Hàn lộ ra. “Có gì không?”
“Thưa đại tổng tài Tần, cuối cùng anh cũng đã làm được một chuyện đúng đắn, giữ Hà Hà ở lại đây cho tôi, nếu không tôi sẽ đến tìm anh thật đó!” Mig còn định sẽ cho Tần Trọng Hàn biết tay nữa chứ, không ngờ anh ta đã đến sân bay ngăn Hà Hà lại.
Tần Trọng Hàn hơi ngạc nhiên, khóe môi cong lên. “Cô Mig à, Hà Hà có một người bạn như cô đúng là không tệ!”
“Đừng nịnh tôi, rốt cuộc anh xem Hà Hà là gì?” Tay Mig để lên trên nửa cửa sổ xe được mở xuống. “Tôi cho anh biết, anh không được phép bắt nạt Hà Hà, dù anh là bạn của anh trai tôi thì cũng không ngoại lệ. Nếu anh bắt nạt Hà Hà, tôi sẽ không tha cho anh đâu!”
“Mig!” Tiêu Hà Hà vòng qua bên kia chiếc xe, kéo tay Mig với vẻ xấu hổ. “Chúng ta mau vào trong thôi!”
Tần Trọng Hàn mỉm cười thú vị, không có bất kỳ lời giải thích nào, thay vào đó, anh ta hỏi: “Tôi muốn đưa cô ấy đi du lịch, cô có thể giúp cô ấy chăm sóc Thịnh Thịnh không?”
Cái gì thế này? Mig ngạc nhiên.
“Này! Anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi đó!” Mig không định chơi trò mèo vờn chuột với anh ta.
Tần Trọng Hàn nhìn vào Mig, rồi quay sang nhìn Tiêu Hà Hà đang xấu hổ đứng cạnh đó, ánh mắt bỗng dịu dàng hẳn. “Người yêu! Cô Mig, cô có vừa ý với câu trả lời này không?”
Mig sững sờ, rồi đột cười lớn, nói rất thẳng thắn: “Được! Hai người đi du lịch đi, tôi sẽ chăm sóc Thịnh Thịnh cho. Đem Ngữ Điền, Ngữ Điền có phải không? Tôi muốn gặp đứa con trai nuôi mà tôi chỉ mới được nhìn mặt một lần đó. Anh đưa luôn thằng bé đến cho tôi, tôi cũng đưa chúng đi du lịch!”