“Tần Trọng Hàn, em buồn ngủ rồi, anh đừng vậy mà!” Cô khẽ hét lên.
“Em cứ ngủ đi, anh làm việc của anh!” Tần Trọng Hàn đã vén váy của cô lên!
“Tần Trọng Hàn...” Tiêu Hà Hà nói bẽn lẽn, anh ta vuốt ve khuôn mặt cô rồi cúi đầu xuống hôn cô.
Vẫn rất ngang ngược, rất háo hức, với mùi thuốc lá thoang thoảng chỉ có ở anh ta, đã dễ dàng chiếm trọn lấy lưỡi của cô.
Anh ta hôn cô, thưởng thức từng chút một. “Trong đầu em phải nghĩ là sẽ sinh con gái, đừng sinh thêm con trai cho anh nữa, anh không cần thêm con trai đâu!”
“Ư...m…” Tiêu Hà Hà thấy khó chịu nên rên rỉ, không còn chút sức lực nào nữa, cô hầu như không nghe thấy anh ta nói gì.
Cô trông rất đáng yêu, bộ dạng nhút nhát đó đã khơi dậy mong muốn chiếm hữu của anh ta, một cách dễ dàng.
Bầu trời đêm ở Hokkaido thật đẹp, không khí rất tươi mát, còn quần áo của cô đã bị anh ta cởi bỏ hoàn toàn. “Em muốn không?”
“Không...” Khi cô từ chối, anh ta đã cho thẳng vào trong!
“Tần Trọng Hàn...” Cùng với hơi thở gấp khó kiểm soát, Tiêu Hà Hà đón nhận cuộc tấn công bên dưới người anh ta hết lần này đến lần khác.
Anh ta hà hơi thật mạnh vào tai cô. “Hy vọng lần này sẽ thành công!”
Cô ngượng ngùng lấy chăn che mình lại. Tại sao anh chàng này lại muốn sinh con đến vậy? Lần nào làm xong cũng đều nói câu này!
“Ha ha...” Tần Trọng Hàn chui vào trong chăn và ôm lấy cô.
Vào lúc này, tiếng chuông điện thoại bỗng vang lên.
Tần Trọng Hàn nhíu mày, với tay ra lấy cái điện thoại đang để cách đó không xa, nhìn thấy số Tăng Ly đang gọi đến. “Ly hả?”
“Hàn, anh đang ở đâu?” Giọng của Tăng Ly rất khẩn cấp.
“Có chuyện gì vậy?” Tần Trọng Hàn nhíu mày.
“Hàn, anh nghe này, nhưng phải bình tĩnh!” Giọng của Tăng Ly rất nghiêm trọng.
“Cậu nói đi!” Tần Trọng Hàn đã ngồi dậy, Tiêu Hà Hà không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng thấy Tần Trọng Hàn dường như đang rất căng thẳng.
“Lam Ảnh, cô ấy xảy ra chuyện rồi!”
“Đã xảy ra chuyện gì rồi?” Tiêu Hà Hà nhìn vào vẻ mặt nghiêm trọng của Tần Trọng Hàn, bất giác cũng lo lắng theo.
Anh ta chỉ liếc nhìn Tiêu Hà Hà, vẻ mặt càng nghiêm trọng hơn. “Hà Hà, anh phải đi đến chỗ này!”
“Rốt cuộc là chuyện gì?” Cô không hiểu.
“Em đừng hỏi nữa!” Giọng của Tần Trọng Hàn hơi nôn nóng. “Phải rồi, em tự về nước nha, anh không có thời gian để đưa em đi!”
Cứ như vậy, anh ta biến mất sau khi nhận được một cú điện thoại.
Bỏ mặc Tiêu Hà Hà ở lại Hokkaido xa lạ, không quen biết một ai, ngôn ngữ lại bất đồng. Lúc này cô mới phát hiện ra mình không có một xu dính túi, làm sao về nước đây?
Anh ta vội vã bỏ đi, mà không để lại cho cô một xu!
Tiêu Hà Hà không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng hẳn phải là một chuyện lớn, chuyện lớn này khiến Tần Trọng Hàn quên đưa tiền cho cô. Cô mở vali ra và tìm tiền, nhưng không tìm thấy xu nào cả!
Lúc này, Tiêu Hà Hà chỉ cảm thấy muốn khóc nhưng không có nước mắt.
Rốt cuộc ý anh ta là sao? Cô sẽ đợi tiếp hay về nước? Nếu về nước thì về bằng cách nào? Cô không có lấy một xu nữa mà!
Trong bảy ngày qua, bảy ngày ở Hokkaido, Tần Trọng Hàn cực kỳ dịu dàng và gần gũi, làm cho cô thấy ngọt ngào như đang được sống trong một hũ ong, rất hạnh phúc. Nhưng anh ta giống như sao trên trời, xa xăm không với tới, ngay cả khi ngôi sao đó rơi vào cô, cô cũng không dám tin rằng đây chính là ngôi sao!
Cô nhìn đồng hồ, anh ta vừa đi ra, có lẽ vẫn còn đuổi theo kịp!
Tiêu Hà Hà đuổi theo ra bên ngoài, muốn nói với anh ta rằng cô không có tiền, nhưng vừa ra tới nơi thì nhìn thấy anh ta đã ở trên xe rồi. “Tần Trọng Hàn...”
Cô hét lên, chiếc xe chạy nhanh như bay, giống như thật sự đã xảy ra chuyện gì đó!
Tiêu Hà Hà đứng ngây ra ở cửa khách sạn, đột nhiên cảm thấy bất lực. Không có tiền thì làm sao mà về đây? Lẽ nào kêu cô bơi qua biển để về nhà à?
Thở dài thườn thượt, Tiêu Hà Hà liếc nhìn cảnh yên tĩnh bên ngoài khách sạn, không khí dễ chịu làm tâm hồn người ta được thanh lọc đi rất nhiều, nhưng dù thế nào thì trái tim cô cũng không thể bình tĩnh lại được.
Một thân một mình, bất đồng ngôn ngữ, không một xu dính túi, cô vào lúc này chắc là bi thảm nhất rồi chứ gì nữa?
Quá bất lực, đến mức sau lưng xuất hiện một người từ lúc nào cũng không hay. “Cô Tiêu, không ngờ lại gặp cô ở đây! Chúng ta đúng là có duyên đó!”
Giọng nói trầm thấp vang lên từ sau lưng làm Tiêu Hà Hà hơi giật mình, quay đầu lại nhìn, có một bóng người cao to đang đứng ở vị trí cách cô năm mét. Bùi Lâm Xung đang đứng đó, đôi mắt đào hoa nhỏ và dài đang nhìn chằm chằm vào cô.
Tiêu Hà Hà chào ông ta, bốn mắt gặp nhau. Đôi mắt sáng quắc đó mang vẻ thăm dò khiến Tiêu Hà Hà cảm thấy khó chịu. Người đàn ông lớn tuổi này luôn mang đến cho người ta cảm giác rất nguy hiểm, và những đường nét trên khuôn mặt cương nghị càng làm nổi bật sự sắc sảo trong ánh mắt. Mặc dù ông ta nhìn giống Tăng Ly, nhưng rõ ràng là lạnh lùng hơn Tăng Ly nhiều!
“Chú Bùi...” Cô hơi sợ, đôi mắt đẹp trợn to rồi nhìn chằm chằm vào ông ta, nhưng chớp mắt đã trấn tĩnh lại. “Không ngờ chú cũng ở đây!”
“Phải đó! Chúng ta có duyên thật!” Bùi Lâm Xung cười và nói.
“Chị Ngô đâu?” Tiêu Hà Hà bỗng nhớ đến Ngô Tân Tuyên. Có Ngô Tân Tuyên ở đây, cô có thể về nước rồi. Cô sẽ mượn cô ấy ít tiền, sau khi về nước sẽ trả lại, xem như ông trời không dồn con người ta vào đường cùng.
Nhưng những lời mà Bùi Lâm Xung nói ra sau đó làm cho trái tim của Tiêu Hà Hà hụt hẫng một lần nữa.
“Cô ấy về rồi!”
“Cái gì?” Cô ngạc nhiên.
Bùi Lâm Xung nhướn mày. “Cô Tiêu tìm cô ấy có chuyện gì không?”
“Ờ! Không, không có gì!” Cô không biết phải giải thích thế nào.
Ở nơi này, một thân một mình, cô chỉ quen mỗi người đàn ông trung niên này, liệu có nên muối mặt hỏi mượn ông ta ít tiền để quay về không? Trong đầu của Tiêu Hà Hà đang đấu tranh dữ dội.
Hai mắt Bùi Lâm Xung híp lại, đôi môi mỏng hơi nhếch lên. Cô gái này rất xinh đẹp, có phần thân thiết, tuy không trang
điểm nhưng không làm giảm đi vẻ đẹp của cô, ngược lại còn làm cô có tố chất riêng độc đáo. Dáng người nhỏ nhắn, mái tóc đen mượt mà cột phía sau đầu, một vài sợi tóc rũ xuống bên tai, khiến cô trông nữ tính hơn. Đôi mắt đẹp long lanh đó đang nhìn chằm chằm vào ông ta với vẻ bất an, trên đôi má trắng nõn hiện lên chút đỏ hồng vì căng thẳng.
Cô gái này xinh đẹp và thoát tục, giống như một đóa phong lan nhỏ xinh, khiến ông ta bất giác rơi vào trầm tư trong khoảnh khắc...
Có lẽ là do ảo giác, Bùi Lâm Xung lại có cảm giác thân thuộc như đã từng quen biết cô. “Cô Tiêu có muốn đi uống một ly không?”
“Không!” Cô nói theo bản năng.
Từ chối quá nhanh! Bùi Lâm Xung cười phá lên một cách thú vị.
“Hình như cô rất sợ tôi?” Ông ta đột nhiên nói, trong chất giọng thấp khàn và lười biếng cũng rất có uy lực.
Hơi thở của Tiêu Hà Hà như ngừng lại, đôi mắt đẹp trợn to vì sợ, nhìn vào người đàn ông lớn tuổi trước mặt, đôi môi đỏ của cô hơi mở ra, muốn nói nhưng lại thôi.
“Tôi đáng sợ đến vậy à?” Bùi Lâm Xung nhướn mày.
“Không phải!” Lưỡi của Tiêu Hà Hà bắt đầu không nghe lời, nhưng cô vẫn bấm bụng nói: “Chú Bùi, chú có thể cho tôi mượn ít tiền không?”
“?” Hơi ngạc nhiên, Bùi Lâm Xung nhìn cô bằng ánh mắt khó hiểu. Đôi lông mày đậm hơi nhướn lên, nhìn cô bằng ánh mắt đầy hứng thú, như thể đang hỏi cô: Cô mà không có tiền à?
“Chuyện là vầy, chú Bùi. Vì Tần Trọng Hàn có chút chuyện nên đã đi trước, tôi lại không mang theo tiền, bây giờ tôi muốn về nước, nên chú có thể nào cho tôi mượn một ít, sau khi về tôi sẽ trả lại cho chú!” Cô giải thích rõ ràng, nhưng ông ta hơi ngạc nhiên, sau đó có vẻ hơi giận dữ.
Cô thấy ông ta không nói gì, bất giác thấy hơi thất vọng, lòng tự trọng trỗi dậy. Cô nói: “Thôi bỏ đi, xem như tôi chưa nói gì! Cảm ơn chú Bùi!”
Nói rồi cô định bước đi.
“Đợi đã!” Bùi Lâm Xung nói. “Tần Trọng Hàn làm trò gì vậy? Con gái người ta theo cậu ta tới đây, cậu ta không để lại cho cô xu nào mà dám bỏ lại cô ở đây? Đừng theo cậu ta nữa! Loại đàn ông này không có cũng không chết được!”
Tiêu Hà Hà nghe thấy những lời chỉ trích Tần Trọng Hàn trong giọng ông ta, không kìm được phải nói: “Không phải như vậy đâu, chỉ vì anh ấy có chút chuyện đột xuất, vội vã quá, nên chắc không nghĩ đến thôi!”
“Cậu ta đã bỏ cô ở lại đây rồi, vậy mà cô vẫn nói giùm cho cậu ta? Cô à, cô hơi tử tế quá rồi thì phải? Bộ ba mẹ cô không dạy cô sao? Phụ nữ không thể quá tốt bụng, nếu không sẽ bị người khác bắt nạt đó!” Bùi Lâm Xung hiếm khi nói nhiều như vậy, giống như đang dạy dỗ thế hệ sau.
Tiêu Hà Hà hơi ngại, nhưng có thể nghe ra sự quan tâm trong giọng của ông ta, cô liền nói: “Không phải vậy đâu, chú Bùi. Cám ơn ý tốt của chú, Tần Trọng Hàn thực sự có chuyện gì đó mới đi quá vội vàng thôi!”
Cô tin rằng Tần Trọng Hàn không cố ý bỏ cô ở lại đây! Chắc chắn đã xyar ra chuyện gì đó rồi! Đều tại mình, không đem theo tiền mà đã đi theo anh ta tới đây. Xem như là một bài học cho bản thân, lần sau đi ra ngoài nhớ phải đem theo tiền!
“Sao cô suy nghĩ đơn giản quá vậy? Cô không biết bọn đàn ông không thể tin tưởng được à?” Bùi Lâm Xung lại nói, một cách chân thành mà sâu sắc.
Tiêu Hà Hà hơi ngạc nhiên, vội hỏi ngược lại. “Vậy tôi cũng không thể tin tưởng chú à?”
Bùi Lâm Xung cứng họng, sao ông ta lại quên rằng mình cũng là đàn ông cơ chứ? Nhưng vẫn nói ngang: “Tôi khác! Tôi là một người đàn ông tốt mà!”
Tiêu Hà Hà muốn cười phì, thấy ông ta hết nước hết cái nói giúp mình như vậy, trong lòng rất cảm kích. Nhưng ông ta lại không cho cô mượn tiền, cô đành phải nghĩ cách khác vậy!
“Tôi vào trong đây!” Nói rồi, cô đi vào trong khách sạn.
“Đợi đã, cô cần bao nhiêu?” Bùi Lâm Xung đột nhiên hỏi.
Tiêu Hà Hà quay phắt người lại, hỏi với vẻ kinh ngạc: “Chú Bùi, chú chịu cho tôi mượn tiền rồi hả?”
Hơi bất ngờ, Tiêu Hà Hà còn tưởng ông ta sẽ không cho mình mượn chứ!
“Chỉ là tiền thôi mà! Tiền là thứ khốn kiếp, xài hết thì chúng ta lại kiếm thêm. Nói đi, cô cần bao nhiêu?” Bùi Lâm Xung móc cái bóp của mình ra, rút ra một cái thẻ và đưa cho Tiêu Hà Hà. “Mật khẩu là 1234567, cô cứ xài thoải mái!”
“Chú Bùi?” Tiêu Hà Hà không biết có bao nhiêu tiền trong thẻ tín dụng đó, nhưng xem ra ông ta rất hào phóng, ngay cả mật khẩu cũng nói cho cô biết, trong lòng cô rất cảm kích. “Tôi không biết trong này có bao nhiêu tiền, làm sao tôi trả lại cho ông được?”
“Sao hả? Sợ trong này không có tiền à? Sợ tôi gạt cô hả?” Bùi Lâm Xung cười và hỏi. Lúc này, Tiêu Hà Hà lại cảm thấy nụ cười của ông ta hơi thân thiết, có lẽ vì ông ta nhìn giống Tăng Ly thôi!
“Tôi phải biết một con số chứ!”
“Chắc khoảng một triệu, không nhiều lắm, nếu không đủ xài thì cô cứ nói.” Ông ta rất hào sảng, không quá keo kiệt về tiền bạc.