"Anh có ý gì?" Diệp
Cẩn Niên không xoay người, từ cửa sổ thủy tinh nhìn đến nụ cười quỷ dị
của Nam Cung Minh Húc, chợt có chút hiểu ý tứ của hắn, nhưng là, làm sao biết chứ?
"Ý tứ trên mặt chữ, Nam Cung phu nhân." Nam Cung Minh
Húc giống như không cảm thấy giọng nói chợt lạnh của Diệp Cẩn Niên, vẫn
ung dung ôm ngực, trên khuôn mặt lạnh lẽo trước sau như một nhiều hơn
mấy phần ấm áp, giọng nói cũng mềm xuống, cho dù bàn tay vươn ra vỗ về
tóc của cô bị Diệp Cẩn Niên căm ghét né tránh, cũng chỉ là hơi nhíu nhíu mày, tính tình dễ chịu mở miệng: "Anh không có gửi giấy thỏa thuận ly
hôn cho luật sư."
"Vậy thì thế nào? Lấy thân phận của tổng giám
đốc Nam Cung đây, lẽ nào muốn tính toán chống chế?" Một lần nữa tránh
khỏi bản tay của Nam Cung Minh Húc, Diệp Cẩn Niên cười lạnh, nhấn mạnh
lại: "Chúng ta đã ly hôn rồi."
"Cẩn Niên. . ." Nụ cười của Nam Cung Minh Húc cứng đờ.
Đông đông đông, cửa phòng bệnh bị gõ nhẹ vài tiếng, Khương Minh thư ký của
Nam Cung Minh Húc đang ôm một bó hoa tươi rất to, mỉm cười đứng đợi
ngoài của.
"Tổng giám đốc, hoa của hôm nay đã đến." Sauk hi Nam
Cung Minh Húc gật đầu đồng ý, Khương Minh mang hoa đặt xuống tủ cạnh đầu giường, ánh mắt nhìn sang phía Diệp Cẩn Niên mang theo vài phần vui
sướng, nói: "Phu nhân, rốt cuộc cô cũng tỉnh rồi."
"Thư ký Khương, đã lâu không gặp." Diệp Cẩn Niên cũng xoay người, cười nhạt chào hỏi.
Thời điểm nhà Nam Cung gặp chuyện, mình từng cùng Khương Minh kề vai tác
chiến nửa năm, dưới tình huống Nam Cung Minh Húc không rõ sống chết,
Khương Minh là một trong số ít người tôn trọng và phục tùng quyết định
của cô. Cho nên đối với Khương Minh, Diệp Cẩn Niên ít nhiều sẽ cho anh
ấy chút mặt mũi.
"Đúng vậy a, nhìn khí sắc của phu nhân khôi phục rất tốt." Khơng Minh cười nói, ánh mắt liếc thấy sắc mắt không quá tốt
của Nam Cung Minh Húc, vội vàng chỉ vào bó hoa: "Đây là hoa hồng được
tổng giám đốc đặt ở Hà Lan vận chuyển bằng máy bay đến cho phu nhân, là
hoa mà cô thích nhất."
"Vậy sao." Diệp Cẩn Niên nhàn nhạt đáp một tiếng, nụ cười trên mặt rõ ràng nhạt đi mấy phần, đột nhiên hỏi: "Anh
không để Sở Nhược về công ty sao?"
Vừa rồi Nam cung Minh Húc cùng Sở Nhược ở ngoài cửa nói chuyện mặc dù không lớn, nhưng đủ để Diệp Cẩn Niên cô nghe rõ.
Trên mặt Khương Minh có chút lung túng, trộm nhìn Nam Cung Minh Húc một cái, "Phu nhân chê cười rồi."
"Vừa đúng lúc tôi cũng có chuyện tìm anh, phiền anh giúp tôi liên lạc với
luật sư nhà Nam Cung, đề nghị bọn họ soạn lại một hiệp nghị ly hôn mới, " Diệp Cẩn Niên không cho hai người thời gian phản bác, liếc mắt nhìn Nam Cung Minh Húc, bổ sung: "Tổng giám đóc của anh cần dùng gấp."
"Chuyện này. . ." Khương Minh thấy sắc mặt của Nam Cung Minh Húc chợt biến,
thấy rõ trong cặp mắt kia đè nén ẩn nhẫn, trong lòng ngầm thở dài.
Anh còn nhớ rõ ban đầu là Diệp Cẩn Niên luôn luôn bám theo sau lưng Nam
Cung Minh Húc, giống như toàn thế giới chỉ có một mình Nam Cung Minh
Húc, cố chấp lại quật cường. Mà thái độ tổng giám đốc, cho dù là ở bên
cạnh nhiều năm, cũng có kúc cảm thấy khó chịu.
Hiển nhiên, cảnh
ngộ của hai người họ hôm nay hoàn toàn đảo lộn, cùng làm việc nửa năm,
anh biết rõ Diệp Cẩn Niên chính là kiểu người một khi đã quyết sẽ không
thay đổi. Nam Cung Minh Húc muốn vãn hồi chuyện này, sợ rằng rất khó.
"Khương Minh cậu về công ty trước, thuận tiện thông báo hộ tá ngoài của hôm nay được nghỉ phép." Nam Cung Minh Húc trầm mặt, lên tiếng.
"Vâng"
Khương Minh như được đặc xá, lập tức đồng ý đi ra ngoài, cẩn thận đóng
cửa ra vào, đồng thời điều hộ tá đang lấp ló ngoài của đi nơi khác.
Tình huống như thế, về sau ít đến bệnh viện sã tốt hơn.
Khương Minh rời đi, trong phòng bệnh chỉ còn lại Diệp Cẩn Niên và Nam Cung
Minh Húc. Mới đứng một lúc, Diệp Cẩn Niên cũng cảm thấy mệt mỏi, hiển
nhiên thân thể này còn chưa có khôi phục hoàn toàn, vì vậy ngồi trở lại
trên giường, nhìn bó hồng bên cạnh mà cười lạnh, giơ tay lên hái một
bông rồi vò nát trong lòng bàn tay, vứt vào thùng rác, lặp lại mấy lần,
bó hoa kia cũng chỉ còn lá không.
Đây là hoa cô cực kỳ “thích” cơ đấy.
Nam Cung Minh Húc thấy vậy, ánh mắt giật giật, đi tới ngồi xuống chiếc ghế
bên giường, trong con ngươi mấy phần mong chờ: "Cẩn Niên, chuyện lúc
trước anh có thể giải thích."
"Lúc trước? Tổng giám đốc Nam Cung
là muốn nói anh cùng Sở Nhược không có lên giường, cùng chuyện đứa bé
của tôi chết đi không có quan hệ gì với anh sao?" Diệp Cẩn Niên cười
lạnh một tiếng, giương mắt hỏi ngược lại: "Hoặc là nói, anh lo lắng tôi
đem chuyện này truyền ra ngoài, ảnh hưởng tới danh dự của anh và tập
đoàn Nam Cung?"
"Anh không có. . ."
"Không có lên giường,
không có hại chết mạng người?" Cắt đứt lời nói Nam Cung Minh Húc, Diệp
Cẩn Niên hừ lạnh, "Nếu như tổng giám đốc Nam Cung tới để kí thỏa thuận
ly hôn, tôi giơ tay hoan nghênh, ngược lại, không thể thuận ý anh rồi."
"Em biết rõ anh không phải. . ."
"Tôi không biết! Ý nghĩ của anh tôi làm sao biết được?"
"Diệp Cẩn Niên!" Nam Cung Minh Húc rốt cuộc mất hết kiên nhẫn, cố gắng đè nén tức giận gầm nhẹ một tiếng, đứng dậy áp tay lên vai Diệp Cẩn Niên,
trong con ngươi cuồn cuộn cảm xúc phức tạp, có đau đớn, có hối hận, có
tức giận."Em cố ý xuyên tạc ý của anh, không phải là muốn trả thù anh
sao? Tốt, em muốn làm gì anh cũng đều phối hợp, nhưng là ly hôn, đừng mơ tưởng!"
Ba chữ cuỗi cùng, đặc biệt nhấn mạnh.
Quen biết
Nam Cung Minh Húc nhiều năm như vậy, có lẽ đây là câu nối dài nhất anh
ta từng nói với cô đi. Diệp Cẩn Niên giận quá thành cười, nâng lên con
mắt đang cuộn sóng, khóe môi nhếch lên: "Đừng mơ tưởng sao? Camera ngoài cổng chính nhà Nam Cung có ghi lại cảnh tôi cầm đơn thỏa thuận ly hôn
rời đi, nếu như đoạn này video công khai ra ngoài, phải làm thế nào mới
tốt đây?"
"Em. . ."
Đôi tay vì tức giận mà không ngừng gia tăng sức lực, khớp xương biến thành màu tráng, mà nụ cười trên mặt Diệp Cẩn Niên càng lúc càng xinh đẹp, thấý vậy Nam Cung Minh Húc hốt hoảng
vội vàng buông tay.
Tiếng gõ cửa đột ngột, Nam Cung Minh Húc đầy
bụng hỏa khí không chỗ phát tiết, vì vậy tất cả trút lên người vừa tiến
vào, nhìn nữ hộ tá đang co rúm tức giận quát lớn: "Ai cho cô vào đây!"
"Viện trưởng
vừa đưa cho tôi lọ thuốc trị thương, muốn tôi giúp Diệp. . . Phu nhân bôi thuốc." Khiếp sợ nhìn Nam Cung Minh Húc, nữ hộ tá luống cuống
siết chặt lọ thuốc trong tay, mặt lo lắng nhìn về phía Diệp Cẩn Niên cầu cứu.
"Đến đây đi." Diệp Cẩn Niên rất phối hợp nói. Coi như tiểu
tử Diệp Dương kia có lòng, vừa bị Nam Cung Minh Húc dùng sức lay mạnh,
vết thương ở hông rõ ràng đang chảy máu, thật đúng là rất đau a.
"Em bị thương?" Nam Cung Minh Húc dần tỉnh táo phát hiện trong không khí
nhạt nhạt mùi tanh, bỗng nhiên đứng dậy,kéo áo của Diệp Cẩn Niên kiểm
tra một lượt, một vết máu ở ngang hông đang chảy máu.
“Sao lại bị thương?" Nam Cung Minh Húc kinh hoảng nhìn Diệp Cẩn Niên, hắn nhớ sáng
nay luôn có hai vệ sĩ đứng canh ngoài cửa, sao lại xảy ra chuyện như
vậy!
"Tôi nói là Sở Nhược làm, anh tin không?" Giống như không
cảm thấy đau đớn ở hông, Diệp Cẩn Niên giương mắt cười hỏi, trong mắt
đều là trào phúng.
Lúc trước cô chỉ hoài nghi, nhưng sự xuất hiện của Sở Nhược sáng nay , cô có thể chắc chắn, Sở Nhược quả nhiên bị tin
tức cô tỉnh lại làm cả kinh không nén được tức giận. Nếu biết cô vẫn
luôn bên cạnh dõi theo cô ta, không biết Sở Nhược còn có phản ứng như
thế nào.
"Trước đừng nối chuyện." Nhìn sắc mặt tái nhợt của Diệp
Cẩn Niên, Nam Cung Minh Húc vốn định nói ‘tin tưởng’ lại bắt gặp ánh mắt châm biếm của cô liền rút lại, hắn biết, hiện tại vô luận hắn nói gì,
Diệp Cẩn Niên đều sẽ không tin, hắn tin tưởng, chỉ đưa cho cô càng nhiều cười nhạo.
Nam Cung Minh Húc quay đầu nhìn nữ hộ tá, trách mắng: "Còn không mau tới đây bôi thuốc."
Vốn là cũng không trông đợi việc Nam Cung Minh Húc sẽ tin tưởng, Diệp Cẩn
Niên giễu cợt cười một tiếng, tránh khỏi tay hắn, dưới sự giúp đỡ của nữ hộ tá nằm xuống giường, hai mắt liền nhắm lại. Thắt lưng vô cùng đau
đớn, ngay cả nói chuyện cũng đau.
Dưới cái nhín soi mói của Nam
Cung Minh Húc, nữ hộ tá run rẩy đưa tay ra, vừa muốn vén quần áo bệnh
nhân của Diệp Cẩn Niên lên, liền bị tay cảu Diệp Cẩn Niên bắt được.
Theo động tác này, vết thương ở hông Diệp Cẩn Niên lại bắt đầu chảy máu.
"Chớ lộn xộn." Nam Cung Minh Húc lập tức trách mắng, trong con ngươi rõ ràng lóe lên sự đau lòng.
"Tổng giám đốc Nam Cung không cảm thấy mình cần tránh đi sao?" Diệp Cẩn Niên nghiêng mặt sang bên hỏi.
Nam Cung Minh Húc cau mày, hắn không có chủ động yêu cầu bôi thuốc giúp
Diệp Cẩn Niên, cũng là bởi vì biết cô không đồng ý, nhưng không tận mắt
thấy vết thương của cô, sao có thể yên tâm.
Nam Cung Minh Húc bất động, Diệp Cẩn Niên vẫn nắm chặt tay của nữ hộ tá, mùi máu tanh trong
không khí càng lúc càng nồng, hai người giằng co khiến nữ hộ tá muốn
khóc, khổ sở nhìn chung quanh.
Rốt cuộc. . .
"Em trước
nghỉ ngơi, tối nay anh trở lại thăm em." Nam Cung Minh Húc thỏa hiệp
xoay người đi ra ngoài, đến cửa lại dừng lại, quay đầu lại nói: "Chuyện
của Sở Nhược anh sẽ tra rõ, nhưng chuyện ly hôn thì không thể nào, anh
sẽ không ly hôn với em, bất luận em có làm cái gì."
Nói xong, sải bước rời đi.
Nữ hộ tá thở phào nhẹ nhõm, vội vàng cẩn thận vén áo của Diệp Cẩn Niên
lên, nhìn máu thấm đẫm băng gạc, mắt trợn to: "Diệp tiểu thư, cô. . .
Không đau sao?"
Nhìn thôi cũng thấy đau rồi.
"Haha." Diệp
Cẩn Niên cười, vùi đầu ở trong gối, nheo mắt lại nhìn bầu trời trong
sáng ngoài của sổ, "Thân thể này đã từng trải qua đau đớn hơn gấp mười
lần, như thế này thì có đáng gì."
"ĐAu gấp mười lần?" Nữ hộ tá
trẻ tuổi không tin nháy nháy mắt, nhưng vẫn là khôn khéo lấy lòng phụ
họa: "Đau như vậy, sợ là phải nhớ cả đời thôi."
"Ưmh, đại khái
vậy. . ." Diệp Cẩn Niên uể oải mệt mỏi trả lời, thuốc của Diệp Dương
không chỉ có tác dụng giảm đau, còn có tác dụng giúp ngủ thành phần, đau đớn đã giảm bớt, cơn buồn ngủ liền dâng lên.
Nhìn thấy Diệp Cẩn Niên buồn ngủ, nữ hộ tá thức thời không nói thêm gì nữa, lặng lẽ giúp cô băng bó kỹ vết thương.
Đến gần giữa trưa ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ thủy tinh vung vãi ở
trên sườn mặt của người đang ngủ say trên giường, trán rịn đầy mồ hôi,
trừ tiếng hít thở nhẹ nhàng, trong phòng bệnh hoàn toàn yên tĩnh.
Cửa phòng bị người từ bên ngoài khe khẽ đẩy mở, một thân thể thon dài được
bao bọc bởi quần áo bệnh nhân màu tráng xanh, trong con ngươi màu đậm
đong đầy dịu dàng, môi mỏng khẽ cong một đường ưu nhã trước sau như một, theo anh tới gần, mùi thơm ngát quen thuộc truyền vào trong mũi Diệp
Cẩn Niên, rốt cuộc thời điểm người đó đi tới bên cạnh, Diệp Cẩn Niên
cong môi lên.