Sau hôm ấy, kế hoạch
thu mua chính thức được đưa vào nhật trình công tác của Diệp Thị. Không
chỉ điều phối cho tổ tinh anh chuyên nghiệp của tập đoàn phụ trách, mà
tổng giám đốc Diệp Cẩn Nhiên còn tự mình giám sát, dự án thu mua vốn
không để vào mắt đột nhiên trong lúc này lại nhảy lên trở thành một
trong những hạng mục được Diệp Thị coi trọng nhất, đối với việc làm lần
này, nhóm người nguyên lão Diệp Thị có phê bình kín đáo, nhưng vẫn không thể thay đổi quyết định của Diệp Cẩn Nhiên.
Mà người gây ra sóng gió cho vụ thu mua là Diệp Cẩn Niên, lại không tham dự vào, nguyên nhân bởi vì, Thiệu Tư Hữu mất tích.
Nói mất tích có lẽ là nghiêm trọng một chút, chẳng qua tổng giám đốc
Thiệu vốn mỗi ngày đều đến nhà họ Diệp đưa tin đúng giờ, ngoại trừ ba
ngày trước chị em Diệp gia nói xong chuyện dự án thu mua về nhà rất
khuya, thì lại nhận được điện thoại của anh nói có chuyện bên ngoài
không thể tới Diệp gia, cũng không liên lạc qua với Diệp Cẩn Niên.
Điện thoại 24 giờ tắt máy, công ty nội tuyến cũng không có người nghe, Ân
Dao chạy đến nhà họ Thiệu để tìm, chỉ gặp được chú Vu, khi hỏi ông ấy
Thiệu Tư Hữu đã đi đâu, hỏi gì Vu thúc cũng đều trả lời qua loa không
biết.
Tình huống khác thường như vậy khiến Diệp Cẩn Niên hoàn
toàn không có cách nào để tập trung tư tưởng vào công việc, thậm chí đến cả hội nghị công ty mỗi quý một lần cũng có thái độ kỳ lạ muốn trốn.
Diệp Cẩn Nhiên bình tĩnh nghiêm túc ngồi trong phòng chủ trì cuộc họp, ánh
mắt trầm ổn quét qua mỗi người ngồi bên dưới, khi nhìn về phía người
ngồi cạnh mình Diệp Cẩn Niên, thì chân mày khẽ cau lại. Bộ dạng của em
gái mình rõ ràng là đang phiêu du ở cõi tiên chưa về, hội nghị thì đã
tiến hành được một nửa, phần bảng báo cáo cô đang cầm trong tay vẫn y
như cũ, ngón tay vô thức lật tới lật lui mấy trang tư liệu sớm đã nói
qua.
Âm thầm thở dài trong lòng, mới ba ngày không thấy, nha đầu này đã viết hết sự bất an và lo âu rõ ràng lên cả trên mặt, quả nhiên ý đã sâu.
Ba ngày trước, em gái cười hỏi cô có phải vì muốn bắt đầu
dự án thu mua kia mà tìm mình hay không, khuôn mặt tươi cười rất giống
với lúc nhỏ đều xinh đẹp linh động như vậy, nhưng đáy mắt thì tràn đầy
sự kiên quyết hơn cả lúc trước.
Diệp Cẩn Nhiên thật ra đã sớm
đoán ra được đáp án, bất đồng bản chất lớn nhất của Diệp Thị và tập đoàn Nam Cung là ngay tại đây, tập đoàn Nam Cung lấy buôn bán để mưu lợi,
chính là tuân theo cơ cấu phát triển thuần thúy của buôn bán, mà Diệp
Thị lại khởi nghiệp từ hắc đạo, các nguyên lão trong công ty đa số là
những người anh em năm xưa vào sinh ra tử với Diệp Sóc, mặc dù bọn họ
đã hoàn lương nhiều năm, nhưng vẫn còn rất nhiều phương thức hành động
tuân theo các quy tắc đã từng là thói quen, Diệp Cẩn Niên là nhị tiểu
thư nhà họ Diệp, mặc dù từ nhỏ cô được cha bảo vệ mình rất tốt, nhưng
vẫn là một tay chính ông dạy bảo, mưa dầm thấm đất.
Khi nhà Nam Cung lâm vào khủng hoảng, cha cô đã lựa chọn cách ngồi yên không để ý
đến, Diệp Cẩn Niên ngoại trừ hợp tác cùng với tập đoàn Thiệu Thị còn
kiếm thêm nguồn tài chính bên ngoài, hiểu con đường này cô cũng không
trách được khi nhà họ Diệp quen dùng chút thủ đoạn, mà cái gọi là quy
tắc thường tình này, cô tin tưởng Niên Niên lúc ấy nếu dám làm, nhất
định phải có năng lực quản lý cân nhắc lợi hại, giống như vậy cô cũng
chắc chắn phải gỡ bỏ sự phân biệt trong phương pháp cân bằng này.
Ba ngày trước, Diệp Cẩn Nhiên đã nhắc nhở Diệp Uy nghiên cứu qua danh sách các công ty cung cấp, ngoại trừ mấy công ty đã đóng cửa, những gì còn
lại đều là các công ty đã từng hợp tác trước đây tham dự, quan trọng hơn là, mấy bản hợp đồng kia ban đầu vì khi Hứa Lệ Hoa nắm quyền đã kiên
quyết không chịu buông các mối quan hệ ra, mặc dù đều do Diệp Cẩn Niên
phụ trách, nhưng giấy trắng mực đen đều là tên tuổi của Hứa Lệ Hoa. Kể
từ đó, nhà họ Diệp trong sạch ở chính giữa lại bị chỉ trích.
Diệp Cẩn Nhiên sớm đã biết, em gái của cô không phải người rước lấy sự ủy
khuất vào người, Nam Cung Minh Húc thiếu cô, sớm muộn gì cũng đều phải
trả lại, đúng là bây giờ có thể chi tiền để đẩy tập đoàn Nam Cung vào
ngõ cụt, mặc dù không thể làm lay chuyển vốn gốc của tập đoàn Nam Cung,
nhưng ít nhất sẽ làm cho Nam Cung Minh Húc ứng phó không kịp mà hao tổn
nguyên khí nặng nề.
Nhưng cô thật sự cũng không ngờ rằng, suy nghĩ của Diệp Cẩn Niên, nội dung chắc chắn khác nhau rất xa với cô.
Thiệu Tư Hữu đã quan trọng đến mức vượt qua cả sự thù hận trong lòng cô rồi sao?
Diệp Cẩn Niên không hiểu cho nên lúc đó đã hỏi như vậy. Mặc dù tòa án xử Nam Cung Minh Húc và Diệp Cẩn Niên tạm thời ở riêng, nhưng chỉ cần trong
vòng sáu tháng kháng kiện lần nữa, còn có cả hai nhà Thiệu, Diệp gây áp
lực toàn diện, muốn kết thúc mối hôn nhân kia cũng không phải việc khó.
Cơ hội trả thù tốt như vậy, chẳng lẽ vì muốn rút ngắn thời gian nửa năm
mà lãng phí vô ích hết?
Em gái của cô lại mỉm cười ngọt ngào, cô nói đã bắt Thiệu Tư Hữu đợi mình nhiều năm, dù sao cũng chỉ còn một
bước là đến gần mình, có lẽ anh sẽ nguyện ý tiếp tục chờ, nhưng cô không bỏ được.
Đã nhiều năm như vậy, cô thật sự không thể từ chối
được, vẫn như sự cố chấp năm đó, so với lúc đó sự tự tin và rạng ngời đã nhiều thêm một phần.
“Lần này là Thiệu thị chủ động tìm tới
chúng ta nói chuyện thiết kế quảng cáo công trình “Phong Uyển” thứ ba,
điều kiện kèm theo chính là tên của hạng mục thứ ba do chúng ta đặt.”
Khi nhân viên chủ quản Phùng Hằng nhắc đến việc hợp tác với Thiệu Thị
thì lại nhìn về phía Diệp Cẩn Niên xin chỉ thị. Ai cũng biết Thiệu Thị
trên phương diện hợp tác nguyên tắc vô cùng cố chấp, nhưng lại cố tình
phá luật với Diệp thị, cho dù biết rõ lợi nhuận hợp tác hạng mục này rất lớn, bọn họ cũng không dám tùy tiện đồng ý.
"Thiệu thị bỏ qua
công ty thiết kế vẫn thường hợp tác mà chủ động liên lạc với chúng ta,
việc này là một sự khẳng định đối với công ty chúng ta. Chứng minh Vu
Dương bọn họ làm cũng không tệ.’’ Dĩ nhiên Diệp Cẩn Nhiên sẽ không có sự băn khoăn này, nói rất đúng trọng tâm, nhắc đến Thiệu Thị, cô lại dời
ánh mắt lần nữa về phía Diệp Cẩn Niên vẫn lơ đãng như cũ bên cạnh mình: “ Giám đốc Diệp, cô thấy thế nào?”
Chợt bị gọi đến tên, bỗng dưng Diệp Cẩn Niên ngẩng đầu lên, có chút không hiểu nhìn về phía Diệp Cẩn
Nhiên. Cô không tin người khôn kéo đến cực độ như chị mình lại nhìn
không ra cô vốn không để tâm đến hội nghị. Cũng đã qua ba ngày , Thiệu
Tư Hữu sẽ không vô cớ tỏ ra thần bí, nhất định là đã xảy ra chuyện gì
đó.
" Giám đốc Diệp đối với việc Thiệu Thị mang thiết kế quảng
cáo “Phong Uyển” lần thứ ba giao cho chúng
ta có ý kiến gì không? " Diệp Cẩn Nhiên mỉm cười nhìn em gái, tốt bụng nhắc lại một lần nữa.
". . . ‘Phong Uyển’ lần ba. . ." Công trình thứ ba giao đến cho Diệp Thị làm rồi sao?
"Đây là tổng giám đốc Thiệu chỉ rõ muốn hợp tác hạng mục với chúng ta.’’
Diệp Cẩn Nhiên âm thần than thở, tiếp tục mở miệng nói: “Nếu như tôi
giao hạng mục này cho giám đốc Diệp phụ trách, bao gồm cả việc tiến
hành bàn bạc đưa ra phương án hiệu quả cùng với người phụ trách của
Thiệu Thị, sẽ không có vấn đề gì chứ?”
". . . Không có." Sừng sỡ
ban đầu đi qua, Diệp Cẩn Niên nhanh chóng khôi phục thái độ bình thường, không nhìn những ánh mắt quái dị của người khác, vui vẻ tiếp nhận rồi
ngồi xuống.
Thiết kế quảng cáo của Diệp Thị chỉ là một bộ phận
nghiệp vụ nhỏ bé của công ty, cho dù bối cảnh của Thiệu Thị có hùng hậu, cũng không đáng dùng dao giết trâu để mổ gà như thế này. Nhất là người
phụ trách bàn bạc chuyện này với Thiệu Thị, hoàn toàn không thuộc phạm
vi công việc của tổng giám đốc cô, sợ rằng từ hôm nay về sau, sẽ có rất
nhiều người lầm tưởng đây là chị gái cô cố ý nhắm vào.
Nhưng
trên thực tế đối với Diệp Cẩn Niên mà nói, cũng là quyết định tốt không
thể tốt hơn được, bởi vì Diệp Cẩn Nhiên đã sắp xếp, để cho cô có đầy đủ
lý do quang minh chính đại bước vào Thiệu Thị, lui tới giữa hai công
ty.
Chị gái của cô, vĩnh viễn là tri kỷ đáng yêu như vậy.
Vì không muốn phụ sự sắp xếp của chị gái, xế chiều ngày hôm đó, Diệp Cẩn
Niên mang theo người phụ trách bộ phận công ty Vu Dương cùng đi với cô
đến tập đoàn Thiệu Thị.
"Diệp tiểu thư cô vẫn khỏe chứ, xin hỏi hai vị có hẹn trước không?" Cô gái tiếp tân lễ phép mỉm cười hỏi thăm,
đối với Diệp Cẩn Niên xuất hiện thường xuyên trong mấy tháng qua trên
các bản đưa tin thì hiển nhiên không hề xa lạ. .
"Dĩ nhiên."
Diệp Cẩn Niên xách theo tài liệu trong tay, vẻ mặt chân thành tuyệt đối, hỏi ngược lại: “Chẳng lẽ tổng giám đốc Thiệu không có thông báo trước
với lễ tân sao?”
"Thật xin lỗi, xin hai vị chờ." Cô gái vội vàng nói xin lỗi, trong mắt hiện lên một tia khó xử, bấm điện thoại nội bộ
của công ty, "Thư ký Tiếu, giám đốc Diệp của tập đoàn Diệp Thị đến để
nói về bản hợp đồng quảng cáo. . . . . ."
Diệp Cẩn Niên đứng quan sát bố trí ở tứ phía, quét mắt quanh một lượt, tâm tình tự nhiên cũng
khác biệt. Nghe được giọng nói của cô gái lễ tân xác nhận với Tiếu Văn,
Diệp Cẩn Niên đột nhiên cảm thấy bản thân cô giống như bà vợ nhân lúc
rảnh rỗi đến kiểm tra, bất giác mỉm cười.
Một phút đồng hồ sau, Diệp Cẩn Niên và Vu Dương được Tiếu Văn mời lên tầng cao nhất bằng thang máy tốc hành.
Tiếu Văn cảm thấy rất bất đắc dĩ, tổng giám đốc đã ba ngày rồi đều chưa đến
công ty, ngay cả bản hợp đồng với tổng giám đốc Diệp Thị cũng quên mất.
Trong tiềm thức của Tiếu Văn, cực kỳ cảm thấy lấy thân phận của Diệp Cẩn Niên sẽ không nói dối, hơn nữa chính tai hắn cũng nghe được Thiệu Tư Hữu
mang hạng mục “Phong Uyển” lần ba giao cho bộ phận công ty Diệp Thị, tận mắt thấy được thái độ đặc biệt của Thiệu Tư Hữu với tập đoàn Diệp Thị,
cho nên Tiếu Văn lập tức tự động cho rằng vì Thiệu Tư Hữu quá bận rộn
nên quên thông báo cho mình biết còn có phần thảo luận này.
"Khiến Diệp tổng đợi lâu, " Sau khi mời Diệp Cẩn Niên và Vu Dương ngồi xuống
trong phòng tiếp khách, Tiếu Văn đích thân tự mình rót trà cho họ, khuôn mặt áy náy nhìn Diệp Cẩn Niên: "Diệp tổng, rất xin lỗi, bởi vì trong
nhà tổng giám đốc của chúng tôi tạm thời có một số chuyện, cho nên sợ
rằng hôm nay sẽ không thể đến công ty. ’’
"Trong nhà có việc?" Diệp Cẩn Niên nhíu mày, cố làm ra vẻ kinh ngạc nhìn về phía Tiếu Văn.
"Đúng vậy, chẳng qua tổng giám đốc đã có tình gọi điện thoại đến giao phó,
nếu như Diệp tổng đến đây, sẽ để cho quản lý Điền Viên thay thế ngài ấy
thương nghị trong việc hợp tác công trình “Phong Uyển” lần ba.’’ Tiếu
Văn nói xong, chỉ tay về phía Điền Viên vừa được tiến cử sau lưng Diệp
Cẩn Niên : “Quản lý Điền là tổng phụ trách công trình “Phong Uyển”, là
người luôn tuân thủ nguyên tắc cũng như hiểu rõ tỉ mỉ thấu đáo nhất. ”
Đối với lời nói dối cực kỳ bình tĩnh của Tiếu Văn, Diệp Cẩn Niên rất vui vẻ đón nhận, nhìn về phía Tiếu Văn đã chỉ là bộ mặt công thức hóa của Điền Viên, Diệp Cẩn Niên cười ôn hòa, “Như thế thì phải làm phiền quản lý
Điền rồi.”
Sau khi Tiếu Văn rời đi, Điền Viên ngồi đối diện hai
người bọn họ bắt đầu hoàn thành trách nhiệm giảng giải cho họ về ý niệm
của thiết kế “Phong Uyển” lần ba, từ phong cách đến lời gợi ý, từ kết
cấu đến bối cảnh.
Những thứ này đều không phải điểm mạnh của
Diệp Cẩn Niên, cho nên cô chỉ ở một bên nghe hai người Vu Dương và Điền
Viên tương tác lẫn nhau, thỉnh thoảng cũng nói thêm mấy câu.
Trước khi đến đây đã nghĩ sẽ không gặp được Thiệu Tư Hữu, mặc dù Diệp Cẩn
Niên cảm thấy có chút thất vọng, nhưng chỉ có một điều lại thấy bên
trong Thiệu Thị tất cả đều như thường, trái tim treo cao thoáng buông
lỏng mấy phần.
Đang lúc này cửa bị người từ bên ngoài dùng lực
mạnh đẩy ra, cắt đứt cuộc thảo luận nghiên cứu của ba người bên trong
phòng, người luôn lấy công việc làm đầu như Điền Viên cau mày trước
tiên, lộ ra vẻ mặt bất mãn nhìn về phía cửa, Diệp Cẩn Niên cũng ngẩng
đầu theo sau đó, sự kinh ngạc nhanh chóng thoáng qua nơi đáy mắt.
"Hoắc Nhĩ Khắc?"