"Anh. . ." Diệp Cẩn Niên nhìn thấy rõ người đứng phía sau mình, đột nhiên sắc mặt lạnh nhạt, đôi mắt khẽ nheo lại: “Sao anh lại có thể đến được đây?
Anh theo dõi tôi ư?”
"Theo dõi?" Nam Cung Minh Húc lạnh lùng đè
nén sự tức giận mang theo trên khuôn mặt, nghe được câu chất vấn mà Diệp Cẩn Niên buột miệng nói ra, sắc mặt vốn đã vô cùng kém nay lại càng trở nên khó coi thêm: “Nếu như tôi không đến, chẳng phải đã bỏ qua màn kịch hay này rồi sao?”
Hắn cũng rất khó hiểu gần đây hắn không hề
có bất kỳ sự qua lại nào với Hoắc Nhĩ Khắc thế sao anh ta lại hẹn hắn
đến nơi này uống trà, kết quả là hắn “không để ý” lại nghe được giọng
nói của Diệp Cẩn Niên.
Giống như vậy, cuối cùng Diệp Cẩn Niên cũng đã hiểu nụ cười quỷ dị của Hoắc Nhĩ Khắc từ đâu mà đến.
Nơi này là chỗ vắng vẻ, Hoắc Nhĩ Khắc có thể loại bỏ những người bảo vệ bên cạnh cô, thì dĩ nhiên cũng không sơ ý đến nỗi để sót Nam Cung Minh Húc. Việc Nam Cung Minh Húc xuất hiện ở nơi này, hiển nhiên đều là do Hoắc
Nhĩ Khắc cố ý sắp xếp, mục đích chính của anh ta là muốn nghe được câu
trả lời của cô.
Trong lòng Diệp Cẩn Niên cảm thấy có chút may
mắn vì vừa rồi trong cuộc đối thoại giữa mình và Hoắc Nhĩ Khắc không hề nói rõ ràng mối quan hệ với Thiệu Tư Hữu, bằng không nếu có người muốn
dựa vào điều này, thì sẽ rất phiền phức với nhà họ Diệp và nhà họ Thiệu.
Đây chính là điểm khác nhau giữa Niên Nhạc Nhạc và Diệp Cẩn
Niên, Niên Nhạc Nhạc có thể bốc đồng nói không cần suy nghĩ, nhưng Diệp
Cẩn Niên lại cần phải tỉnh táo.
"Cô đã ở cạnh Thiệu Tư Hữu rồi
sao?’’ Ánh mắt hung ác nham hiểm khóa chặt khuôn mặt ở trước mắt này,
Nam Cung Minh Húc cưỡng chế đè nén ngọn lửa giận cuồn cuộn trong lồng
ngực của mình, khi hắn đứng bên cạnh nghe rất rõ ràng, thời điểm Diệp
Cẩn Niên nói ra ba chữ “Không đồng ý”, sự kiên định trong ánh mắt giống
hệt như đúc với khi cô đối mặt với sự phản đối của ba cô tại nhà họ
Diệp.
Hắn còn nhớ rõ năm đó là lần đầu tiên hắn đi cùng với Diệp Cẩn Niên đến nhà họ Diệp, khi Diệp Sóc hầm hầm tức giận, cơ thể nhỏ
nhắn của cô đã chắn trước mặt hắn, ngước khuôn mặt tái nhợt kiên định
nói, chỉ cần hắn.
Vật đổi sao dời, với cùng một khuôn mặt, cũng chính giọng nói ấy, lại làm vì một người đàn ông khác.
Làm sao hắn có thể dễ dàng tha thứ được! Sáu năm của bọn họ, đổi lại được
thứ gì? Một tờ giấy báo ly hôn từ tòa án, còn vợ hắn vì yêu người khác
mà phản bội hắn?
Hắn tức giận, hắn căm thù, nhưng hết lần này
đến lần khác đối mặt với Diệp Cẩn Niên, lời chất vấn này tại sao hắn lại không thể nói thành lời.
Hắn đã từng làm tổn thương cô, phụ lòng của cô, nhưng lại chưa từng nghĩ đến việc sẽ mất cô.
Ôm một tia may mắn cuối cùng, hắn hỏi. Ít nhất, Diệp Cẩn Niên cũng sẽ
không nói thẳng mấy chữ kia ra như khi trả lời câu hỏi của Hoắc Nhĩ
Khắc, vậy thì hắn có thể lừa mình dối người được hay không, mà cho rằng
những thứ này chẳng qua là sự hiểu lầm của hắn.
Chỉ một chút hy vọng, cũng may chóng tan biến đi.
"Không sai, chúng ta đang ở bên cạnh nhau."
"Chết tiệt!"
Diệp Cẩn Niên không chút do dự trả lời khiến chút nhẫn nại cuối cùng của Nam Cung Minh Húc cũng bộc phát ngay sau đó, bỗng có bàn tay nắm chặt lấy
hai vai Diệp Cẩn Niên, gân xanh hiện rõ cả lên.
"Diệp Cẩn Niên, cô tỉnh táo lại cho tôi! Cô là vợ của Nam Cung Minh Húc, cho dù có chết cũng chỉ có thể là quỷ của nhà Nam Cung!"
Có trời mới biết hắn dùng
rất nhiều sức lực mới khống chế được hai tay bóp chặt bả vai của Diệp
Cẩn Niên mà không phải là cổ, cô là người vợ mà hắn đã quyết định muốn
đối đãi thật tốt, hắn đã thề muốn bù đắp thật tốt cho vợ mình, tại sao
cô còn dám thừa nhận trước mặt hắn, tại sao cô dám chứ!
"Vợ sao?
Hẳn là chuyện của sáu năm về trước?’’ Diệp Cẩn Niên không thèm để ý đến
cánh tay đang hận không thể dùng hết sức bóp nát cô kia, ngẩng đầu nhìn
khuôn mặt xanh mét của Nam Cung Minh Húc, nụ cười trên môi còn mang theo ý đùa cợt: “Rốt cuộc thì chúng ta đã từng ly hôn, tôi biết anh cũng
biết, cho dù tất cả mọi người đều nói có lập trường như vậy, cũng chỉ
riêng anh thì không được Nam Cung Minh Húc.”
"Cô . . ." Sự phẫn
nộ của Nam Cung Minh Húc bị kiềm hãm lại, cho rằng Diệp Cẩn Niên đang
nói đến chuyện của Sở Nhược, bật thốt lên: “Chuyện Sở Nhược không phải
như cô đã nghĩ đâu. . . ”
"Sở Nhược như thế nào là quyền tự do
của các người.’’ Diệp Cẩn Niên nhanh chóng cắt đứt lời nói của Nam Cung
Minh Húc: “Hình như anh không nắm được tình hình, thứ mà Nam Cung Minh
Húc anh thiếu nợ tôi, là một mạng người.’’
Hắn ta còn cho rằng cô vì chuyện năm đó của hắn với Sở Nhược mà còn oán trách hắn sao?
Được rồi, cô thừa nhận, có lẽ khi cô rời khỏi nhà Nam Cung, cô đã thật sự
rất oán giận, bởi vì khi đó hắn còn là cha của đứa bé trong bụng cô,
cũng vì khi đó thì còn có thể tìm ra một chút vị trí của hắn trong lòng
cô, nhưng đến giờ phút này, giữa Nam Cung Minh Húc và cô, ngoại từ cái
chết oan ức của đứa bé đã thật sự không còn gì rồi.
Cô sẽ lấy chuyện Sở Nhược ra so với việc Thiệu Tư Hữu, bởi vì làm vậy sẽ là sự sỉ nhục đối với Thiệu Tư Hữu.
"Anh đã nhắc đến Sơ Nhược, vậy tôi cũng nói rõ ràng cho anh biết, tất cả
những chuyện bẩn thỉu giữa anh và Sơ Nhược đều không có bất cứ quan hệ
gì với tôi, anh không cần phải giải thích, tôi cũng vậy không muốn biết. Nhung mà chuyện cái chết của đứa bé thì có liên quan đến mọi người,
anh, Sở Nhược, bao gồm cả Hứa Lệ Hoa, tôi sẽ không bỏ qua cho một ai
hết."
"Đứa bé chết không liên quan đến tôi!’’ Nam Cung Minh Húc
lớn tiếng bác bỏ, sắc mặt chợt rét lạnh: “Cô vì trả thù tôi, cho nên mới ”chết chẳng quan hệ tới ta!" Nam Cung Minh húc lớn tiếng bác bỏ nói,
chợt sắc mặt rét: "Ngươi là vì trả thù ta, cho nên mới để cho người ta
mượn cờ hiệu Diệp Thị thu mua những công ty nhỏ đó ư?"
"Tổng giám đốc Nam Cung có thể nhanh như vậy đã nghĩ đến điều này, có thể
thấy được anh cũng đã điều tra qua chuyện tôi làm lúc đầu, sự tin tưởng
của anh đối với tôi cũng không nhiều, mọi người cũng vậy.’’ Việc Nam
Cung Minh Húc phủ nhận ở trong mắt Diệp Cẩn Niên lại có ý nghĩ thẹn quá
hóa giận, vì vậy ý tứ giễu cợt trên khuôn mặt một lần nữa càng sâu thêm.
"Tin tưởng ư? Tôi phải tin cô thế nào đây?’’ Rõ ràng là vẻ mặt của Diệp Cẩn
Niên đã chọc giận Nam Cung Minh Húc, đột nhiên lạnh giọng chất vấn, “Sáu năm trước tập đoàn Nam Cung lâm vào khủng hoảng, tất cả mọi người tránh hợp tác dự án với cô còn không kịp, chỉ duy nhất có Thiệu Tư Hữu bằng
lòng chịu hợp tác với cô, còn tham gia tìm cách kiếm được không ít lợi
ích. Hiện tại cô mới tỉnh lại chưa được bao lâu, đã vì hắn mà không tiếc cả việc đắc tội với dòng họ Bố Nặc Tư. Hai người các cô thật ra từ sáu
năm trước đã ở cạnh nhau rồi, có phải hay không! ’’.
"Tùy anh
nghĩ ra sao." Diệp Cẩn Niên cười lạnh trong lòng, cô và Thiệu Tư Hữu có
qua lại từ sáu năm trước ư? Còn là sáu năm trước đấy. Qủa nhiên là
người một nhà, có mẹ tất phải có con, vừa ăn cướp vừa la làng là tác
phòng của nhà Nam Cung, trước đây cô đã lãnh giáo đủ từ trên người Hứa
Lệ Hoa, bây giờ cũng lười phủ nhận, bản thân cô trong mắt Nam Cung Hi là cái dạng gì còn quan trọng nữa sao.
"Được, rất tốt. Chúng ta
đều như nhau." Nam Cung Minh Húc giận quá thành cười, cắn răng mà nói
ra, trên thực tế hắn chưa từng hoài nghi Diệp Cẩn Niên, cũng chưa từng
cố ý đi thăm dò, hắn biết những điều này hoàn toàn là vì sau khi Diệp
Cẩn Niên tỉnh lại, hắn có lòng quan tâm đến cô, nhưng khi hắn nhìn thấy
những việc đó lại thau đổi ý nghĩ với Diệp Cẩn Niên, giống như mới vừa
rồi dễ dàng nhận ra là Hoắc Nhĩ Khắc trù tính để hắn đến nơi này, nhìn
phản ứng đầu tiên của cô, chính hắn đã theo dõi cô.
Bàn tay nắm
chặt bả vai của Diệp Cẩn Niên cũng theo hành động cười khoa trương của
Nam Cung Minh Húc mà nới lỏng không ít, Diệp Cẩn Niên mượn cơ hội này
nhanh chóng thoát ra ngoài từ trong gong cùm xiềng xích của hắn, hai
cánh tay đã không còn cảm thấy đau đớn, thay vào đó lại phải nghe những
lời không muốn nghe.
"Được, Diệp Cẩn Niên, cô nói tât cả những ai có liên quan đến cái chết của đứa trẻ cô đều sẽ không bỏ qua, vậy cô
cực kỳ không nên bỏ qua cho người đầu tiên, chính là người cha tôn kính
yêu quy của cô, Diệp Sóc!’’ Hắn ngưng cười, chợt Nam Cung Minh Húc nhìn
về phía Diệp Cẩn Niên, khóe môi nâng lên một đường cong tàn nhẫn.
"Anh đang nói bậy bạ gì vậy?’’ Diệp Cẩn Niên nhìn Nam Cung Minh Húc, sự lo lắng từ từ dâng lên trong lòng.
"Nếu như không phải suýt chút nữa là ông ta đã hại chết tôi ở Nhật Bản, thì
những chuyện tiếp theo cũng sẽ không xảy ra, ông ta mới chính là người
khởi xướng! Cô nói tôi nợ cô một mạng người, vậy thứ Diệp Sóc thiếu tôi
muốn trả như thế nào đây?’’ Nam Cung Minh Húc gào thét chất vấn Diệp Cẩn Niên, kẻ làm thiên chi kiêu tử* như hắn, chưa từng quá để tâm đối với
một người, nhưng phải nhận sự khinh bỉ của người phụ nữ này, trong lòng
hắn đã bị sự ghen ghét và phẫn nộ lấp đầy.
Cho dù Hứa Lệ Hoa và Sơ Nhược đều đã nhiều lần nói với hắn về mối quan hệ của Diệp Cẩn Niên
và Thiệu Tư Hữu, dù cho sau khi Diệp Cẩn Niên tỉnh lại thì hắn lập tức
phát hiện ra chuyện cô và Thiệu Tư Hữu ở cạnh nhau, nhưng hắn vẫn tin
tưởng Diệp Cẩn Niên sẽ không phản bội hắn trong khoảng thời gian này khi mà cuộc hôn nhân giữa bọn họ vẫn còn tồn tại.
Nhưng bây
giờ, cô lại không thiết thứ gì thừa nhận ở trước mặt hắn, đến cuối cùng vì không muốn để cho gã đàn ông kia phải chịu uất ức, hay là vì muốn
mau chóng cắt đứt mối quan hệ với hắn? Bất luận là lý do nào trong đó,
hắn đều không thể chấp nhận được.
Không được, tuyệt đối không được!
"Diệp Cẩn Niên, nhà họ Diệp phải bồi thường cho tôi, đời này chính cô đòi
sống đòi chết nhất định cũng phải ở lại bên cạnh tôi. Cô muốn ly hôn,
muốn ở bên cạnh Thiệu Tư Hữu, cô đừng mơ tưởng!’’
"Ôi, kẻ điên." Đối mặt với một Nam Cung Minh Húc có phần tức giận điên cuồng, Diệp Cẩn Niên cười lạnh trả lời một tiếng, xoay người đi đến bên đường gần sát
quốc lộ. Dưới tình huống này cô cũng không cần trở về tiệm cơm gọi điện
thoại, nén bực tức trong ngực đã đủ giúp cô đi bộ về nội thành cũng sẽ
không biết mệt.
"Tôi là kẻ điên ư? Nếu như không phải trong lòng cô giả dối, thì tại sao lại muốn đi gấp như vậy?’’ Nam Cung Minh Húc
nhanh chóng bắt được cánh tay của Diệp Cẩn Niên kéo cô trở lại bên cạnh, đầu hơi chếch nghiêng về một bên tránh né, Diệp Cẩn Niên nhanh nhẹn
xoay tay lại thoát khỏi cái nắm tay tàn nhẫn kia: “Sao vậy, anh thẹn quá hóa giận ư?”
"Muốn bắt trộm phải có bằng chứng, anh có cái gì
chứng minh chuyện năm đó anh mất tích là do cha tôi làm? Không bằng
không cớ, nếu vậy tôi cũng có thể nói, là ban đầu anh và Sơ Nhược muốn
ra ngoài ăn chơi trác táng lại cố ý làm ra vẻ mất tích để đánh lừa dư
luận!’’ Mạnh mẽ nhìn Nam Cung Minh Húc chằm chằm, Diệp Cẩn Niên tức giận phản bác.
"Không có chứng cớ? Nếu tôi có thể tra ra được, người
đã ở bên trong Diệp Thu như cô lại không tra được? Vậy là cô giả vờ
không biết sao?’’ Nam Cung Minh Húc nâng khóe môi lạnh bạc lên, đáy lòng đang đau đớn co thắt, ngay sau đó lời nói ra khỏi miệng cố ý mang theo
sự tàn nhẫn: “Hoặc là, cô vốn không dám tra, cũng không dám hỏi.”
"Tôi sẽ không tin." Cố ý tránh né ánh mắt của Nam Cung Minh Húc, Diệp Cẩn
Niên quật cường nhìn lại quá khứ, lặp lại từng chữ một, từng tia nguội
lạnh đang dần hiện ra trong lòng.
Cô biết Diệp Sóc không thích
Nam Cung Minh Húc bao nhiêu, cũng xác thực ban đầu đã đoán được việc Nam Cung Minh Húc mất tích có liên quan đến cha mình. Mặc dù khi đó cô đã
gả cho Nam Cung Minh Húc, nhưng Diệp Sóc vẫn cố chấp không chịu thừa
nhận mối quan hệ của bọn họ, thậm chí ngay cả hôn lễ của con gái yêu
cũng không tham dự. Trong ba năm hôn nhân, mỗi lần cô về nhà đều sẽ bị
Diệp Sóc yêu cầu ly hôn. Sau khi Nam Cung Minh Húc mất tích, cô đã cầu
xin cha mình giúp đỡ, thậm chí không tiếc cả việc lấy tình thân giữa cha và con gái ra uy hiếp, cũng không thể khiến Diệp Sóc thỏa hiệp.
Sauk hi trọng sinh, cô đã từng thử dò xét mấy lần, nhưng mỗi lần mới đi vòng qua trọng tâm câu chuyện, chị gái cô cũng sẽ cứng rắng chuyển dời sang
cái khác, bọn họ đều là người thân nhất của cô, vì cô đã bỏ ra rất nhiều thứ, làm sao chịu được khi cô cứ lặp đi lặp lại một ngờ vực vô căn cứ
kia chứ.
Nam Cung Minh Húc đoán không lầm, cô không dám tra cũng không dám hỏi.
"Tóm lại tôi sẽ không tin." Diệp Cẩn Niên lặp lại một lần nữa, nhưng giọng
nói rõ ràng không cương quyết bằng như mới vừa rồi nữa, kín đáo mang
theo một phần lùi bước không thể xem xét.
"Cô không tin lời tôi
vậy thì tôi choc ho môt phương pháp kiểm chứng, bộ tài vụ của Diệp Thị
mấy năm qua có ghi chép tài chính qua lại, theo như tôi biết, Diệp Thị
chưa từng phát triển tại Nhật Bản. "
Lời nói cay nghiệt trong miệng đã nói xong, nhưng thấy sắc mặt dần dần trắng bệch của Diệp Cẩn
Niên, đáy mắt màu nâu của Nam Cung Minh Húc thoáng qua một tia ảo não.
Làm như vậy, thì khoảng cách giữa hai người bọn họ chỉ ngày càng xa mà
thôi.
Nghĩ như vậy, Nam Cung Minh Húc chợt vươn tay kéo cánh tay của Diệp Cẩn Niên: “Bây giờ nếu chạy về hẳn là Diệp Thị còn chưa hết
giờ làm việc, tôi đưa cô về xem bằng chứng.”
Nói xong, Nam Cung
Minh Húc sải bước muốn đi về phía xe của hắn, còn tiếp tục giằng co như
vậy nữa, hắn không biết bản thân mình đứng trước sự kích thích của Diệp
Cẩn Niên có thể nói ra những lời làm tổn thương người khác thêm nữa hay
không?
Diệp Cẩn Niên lại khác thường không tiếp tục giãy giụa
nữa, mà trầm mặc đi theo Nam Cung Minh Húc bước lên xe của hắn, từ đầu
đến cuối, hàng lông mi dài rũ xuống thật thấp, che giấu những biến đổi
không ngừng trong đôi mắt của cô.
Cô cần phải có thời gian để từ từ tiêu hóa tin tức này, điều mà cô đã không dám đi điều tra tin tức, sự thật sáu năm về trước.
Xe chạy một mạch thông suốt trên đường, hai người trong xe cũng ăn ý không nói gì thêm, cứ trầm mặc trong bầu không khí ấy, ngay cả tiếng hai
người hít thở cũng có thể nghe rõ.
Nam Cung Minh Húc quay đầu nhìn Diệp Cẩn Niên một cái, rồi đưa tay bật âm nhạc lên.
Tiếng dương cầm du dương chậm rãi như dòng nước chảy vang lên, là khúc diễn
tấu Diệp Cẩn Niên đã từng thích nhất, Nam Cung Minh Húc còn nhớ cách đây rất lâu, mỗi lần Diệp Cẩn Niên nghe thấy bản nhạc này, ngón tay sẽ
không tự chủ được mà khẽ nhúc nhích, giống như đang nhảy múa trên những
phím đàn đen trắng, trong mắt luôn lóe lên tia sáng nhảy nhót vui mừng
như chim sẻ. Còn lần này bàn tay của Diệp Cẩn Niên cũng chuyển động,
nhưng lại khác nhau, cô đưa tay lên ấn nút tắt đi
Bỗng nhiên không khí có phần đè nén trong xe trở nên tĩnh lặng, một hồi lâu sâu, giọng nói mệt mỏi của Diệp Cẩn Niên vang lên:
"Xin lỗi, tôi muốn được yên tĩnh. . ."
Nam Cung Minh Húc không nói gì, ánh mắt tối tăm nhìn thẳng về phía trước.
Xe chậm rãi dừng ở trước cửa Diệp Thị, xa xa, có thể nhìn thấy bảo vệ ở cửa đã làm tròn bổn phận đi
qua đi lại tuần tra.
Diệp Cẩn Niên không lập tức xuống xe, mà là dựa vào chỗ ngồi hai mắt khép
hờ, yên lặng giống như đã ngủ thiếp đi, ấn đường cau chặt. Nam Cung Minh Húc cũng không thúc giục, lặng lặng khóa chặt khuôn mặt ngay trước mắt
kia, cảm xúc phức tạp chợt hiện lên trong con ngươi.
"Nam Cung
Minh Húc. . ." Không cần mở mắt, Diệp Cẩn Niên cũng cảm thấy được rằng
Nam Cung Minh Húc đang nhìn mình, mới vừa bình tâm lại một chút, có chút buồn bã trong lòng, không có lý nào chỉ có một mình cô khó chịu như vậy được, vì vậy, nói sâu xa: “Tôi có một chuyện cũng nên nói cho anh biết. Đứa bé của Sơ Nhược, là do chính cô ta té ngã va phải đèn sàn nhà,
không phải bởi vì có ai đó đẩy mà cô ta mới sẩy thai."
"Đèn sàn nhà?" Nam Cung Minh Húc sững sờ, không hiểu hỏi.
"Nếu như anh không tin, có thể đi tra băng ghu hình của nhà họ Thiệu ở nước
Anh, Sở Nhược vì muốn đuổi theo anh, kết quả lại không cẩn thận mà trượt chân va phải đèn trang trí sàn nhà.
"Vậy làm sao cô biết?" Đối
với Diệp Cẩn Niên, sau khi kinh ngạc qua đi Nam Cung Minh Húc lập tức
bắt được điểm mấu chốt trong đó, lúc Sở Nhược gặp chuyện không may Diệp
Cẩn Niên vẫn còn đang hôn mê, lúc ấy người đưa Sở Nhược đi bệnh viện là
Diệp Cẩn Nhiên và Niên Nhạc Nhạc, nếu lúc ấy có mặt Diệp Cẩn Nhiên, với
tính cách của cô sẽ không chịu đựng mà không nói, ở đấy cũng chỉ còn lại một người có thể chứng kiến, Niên Nhạc Nhạc, nhưng Diệp Cẩn Niên vừa
tỉnh lại thì Niên Nhạc Nhạc lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn. . .
Một ý nghĩ nhanh chóng lóe lên trong đầu, nhanh đến nỗi còn không bắt kịp,
Nam Cung Minh Húc không thể làm gì hơn là binh tĩnh quan sát vẻ mặt của
Diệp Cẩn Niên, không bỏ qua dù chỉ là thay đổi nét mặt một chút.
"Thiệu Tư Hữu nói cho tôi biết.’’ Vẻ mặt bình tĩnh của Diệp Cẩn Niên, giọng
nói bình tĩnh giống như khuôn mặt, tiếp tục nói ra một câu khác: “Hơn
nữa, đứa bé của Sở Nhược vốn không phỉa con anh.”
"Không thể
nào!" Nam Cung Minh Húc lập tức lên tiếng phản bác, Diệp Cẩn Niên đứa bé sinh non vốn không phải con của hắn, hắn tin, nhưng có một điều khác. . . “Tôi đã tận mắt nhìn thấy chứng nhận DNA của tử thai, kết quả kiểm
tra đo lường tuyệt đổi không phải làm giả.’’
"Không phải làm
giả, anh chắc chắn chứ?" Bỗng chốc Diệp Cẩn Niên mở mắt ra nhìn về phía
hắn, trong ánh mắt thoáng qua một tia sắc bén: “Kết quả không làm giả,
còn ngày tháng thì sao, có phải làm giả được hay không?”
"Ngày tháng sao?’’ Nam Cung Minh Húc sững sờ, "Tôi không chú ý đến. . ."
"Bố Nặc Tư Kỳ đã ra lệnh cho bệnh viện uy tín kiểm tra di thể đứa bé, không thể nào là của anh.’’ Diệp Cẩn Niên đã ngồi thẳng người lên từ chỗ
ngồi, nhìn Nam Cung Minh Húc rồi khẳng định nói.
Vốn là cô định
dùng kết quả xét nghiệm này để làm chứng cớ ly hôn với Nam Cung Minh
Húc, lại không ngờ được rằng đứa con của Sở Nhược lại hoàn toàn không
phải con của Nam Cung Minh Húc, mất trác dụng. Cha của đứa trẻ rất có
thể là tổng giám đốc đương nhiệm Thành Minh của tập đoàn Y Đằng.
Nhưng mà báo cáo kiểm tra mà Nam Cung Minh Húc đã từng cầm qua đến từ nơi
nào, Bố Nặc Tư Kỳ hạ lệnh cho bệnh viện dùng di thể của đứa bé Sở Diệp
để kiểm tra đo lường, như vậy phần báo cáo này không có khả năng đến từ
chính. . .
"Tôi đi tìm cô ta!’’ Nghĩ đến có thể là khả năng đó,
Diệp Cẩm Niên cảm thấy toàn bộ trái tim đều co thắt, vụ tai nạn xe cộ
kia, bệnh viện đầu tiên cứu chữa cô cũng không phải Ái Anh, ngoại trừ
việc xác định xác đứa bé đã ra ngoài, còn thi thể của nó từ đầu đến cuối đều không có tung tích, nàng nên nghĩ tới từ lâu, Sở Nhược chính là thủ phạm, là người có khả năng biết đến nhất.
"Chờ một chút."
Diệp Cẩn Niên mới chạm tay vào cửa xe đã bị Nam Cung Minh Húc ngăn cản giữ
lại, gông cùm xiềng xiếc lấy thân thể đang vật lộn của cô, “Cẩn Niên, cô bình tĩnh một chút, để tôi đi, tôi đảm bảo chỉ cần vẫn còn thì nhất
định có thể mang “nó” về.”
Chỉ cần, di thể của đứa trẻ hoặc tro cốt còn ở đó. . .
Hành động của Diệp Cẩn Niên từ từ dừng lại, ngẩng đầu lên, lẳng lặng nhìn về phía Nam Cung Hi đang ở trước mắt mình, cô biết, nếu cô đi tìm Sở
Nhược, với tính tình của cô ta, phá hủy di thể đứa bé ở trước mặt cô mới đúng là tác phong trước sau như một của cô ta, để Nam Cung Minh Húc đi, thật sự là cách phù hợp nhất.
Đứa con của cô, từ đầu cô nên chết đi cùng với đứa trẻ. . .
"Nam Cung Minh Húc, tôi chỉ tin anh một lần cuối cùng.’’ Một hồi lâu sau, Diệp Cẩn Niên mới cúi đầu mở miệng.
"Yên tâm." Nam Cung Minh Húc buông cánh tay đang giữ Diệp Cẩn Niên ra, nhiệt độ của cô còn lưu lại như cũ trong lòng bàn tay hắn."Đó cũng là con của tôi."
*
Diệp Cẩn Niên mở cửa xe, bảo an từ đằng xa nhìn
thấy Diệp Cẩn Niên từ bên trong đi ra ngoài, thì một mặt lập tức báo cáo qua bộ đàm, còn một mặt nhanh chóng chạy về phía cô. Không đợi đến gần, thì đã bị một đống ký giả không biết xông đến từ đâu giơ mất ảnh chụp
hình đẩy ra ngoài.
"Giám đốc Diệp, trong sáu năm cô hôn mê, tổng giám đốc Nam Cung là chồng cô vẫn luôn canh giữ bên giường, vậy mà cô
vừa tỉnh lại đầu tiên đã nói muốn ly hôn, xin hỏi là vì nguyên nhân gì? "
"Giám đốc Diệp, tòa án đưa ra phán quyết đối với đơn khiếu nại xin ly hôn của cô là tạm thời ở riêng, bây giờ cô và tổng giám đốc Diệp lại xuất hiện
cùng nhau, có phải muốn bày tỏ rằng hai người sắp hòa hợp lại hay
không?’’
Vấn đề theo nhau mà tới, còn có mấy nhiếp ảnh gia bộ
dạng cầm máy ảnh xông lên, điên cuồng không ngừng chụp ảnh Diệp Cẩn Niên và Nam Cung Minh Húc, Diệp Cẩn Niên theo bản năng lui về phía sau, giẫm phải vũng tuyết đọng khiến trọng tâm bước chân không ổn định lảo đảo về phía sau, rồi đột nhiên ngã ra đằng sau.
Ở phía sau lưng cô, Nam Cung Minh Húc đang vội vàng bước xuống từ trong xe tiến về phía cô.
Đèn flash rắc rắc chụp ảnh liên tục, hầu như trong nháy mắt tất cả mọi
người đều cho rằng có thể chụp được cảnh tượng đôi vợ chồng điển hình
của giới thương mại hỗ trợ lẫn nhau, lại không nghĩ rằng, trong khi Nam
Cung Minh Húc vươn tay ra, thì Diệp Cẩn Niên đã cố ý nghiêng mình tránh
qua một bên, mặc cho bản thân ngã ngồi nhếch nhác trên mặt đất.
Phía dưới lớp tuyết mỏng manh có chôn lớp đá cuội trải khắp mặt đất, khiến
Diệp Cẩn Niên rất đau, nhưng trong nháy mắt cũng là thần trí của cô khôi phục, nhanh chóng đứng lên từ mặt đất.
Đôi tay Nam Cung Minh
Húc nắm chặt thành quyền, Diệp Cẩn Niên thà rằng mất mặt trước mặt mọi
người, cũng không cần sự giúp đỡ của hắn, điều này so với lời nói từ
chối càng làm lòng hắn chán chường thêm, một chút hòa hoãn mới vừa rồi ở trong xe, cứ như là ảo giác của chính hắn.
Đèn flash còn đang
lóe lên không ngừng, chuyện ồn ào lộn xộn này khiến Diệp Cẩn Niên không
kiên nhẫn nhướng lông mày lên, bởi vì bối cảnh đặc biệt của Diệp Thị,
cho nên đám ký giả này rất ít khi dám đến Diệp Thị gây huyên náo, còn sợ rằng những người này là do Hoắc Nhĩ Khắc cố ý sắp xếp.
"Nam
Cung phu nhân, có lời đồn đãi nói rằng cuộc hôn nhân giữa cô và tổng
giám đốc Nam Cung vẫn không được cha cô thừa nhận, đây có phải là nguyên nhân chủ yếu khiến cô đề xuất việc ly hôn hay không?’’ Lại có một ký
giả đặt câu hỏi, lần này cả danh xưng của sửa lại rõ ràng, vấn đề vừa ra khỏi miệng, lập tức sắc mặt của Nam Cung Minh Húc cũng thay đổi theo.
Diệp Cẩn Niên chợt ngẩng đầu lên, chút ấm nóng trên khuôn mặt cũng biến mất
theo vấn đề của hắn, con ngươi lạnh lẽo nhìn chằm chằm ký giả đã đặt câu hỏi trước mặt cô, gả ký giả nhất thời cảm thấy có một luồng khí lạng
dâng lên từ dưới chân, không tự chủ được lui về phía sau một bước.
"Tránh ra." Hai chữ lạnh lùng gần như bật ra từ bờ môi đỏ thắm, ánh mắt của
Diệp Cẩn Niên quét qua những kẻ đang vây quanh mình, trên người phát ra
cảm giác bức bách và mạnh mẽ làm cho các ký giải không tự chủ được mà
ngừng đặt câu hỏi.
Bảo an của Diệp Thị nhân cơ hội nhanh chóng
xông vào xua đuổi những ký giả kia, gạt ra một con đường để Diệp Cẩn
Niên dễ dàng tiến vào công ty, sau lưng cô, Nam Cung Minh Húc do dự một
chút rồi xoay người lên thẳng xe, đi mất.
"Nhị tiểu thư cô cuối
cùng đã trở lại, tổng giám đốc đi ra ngoài tìm cô bây giờ đang trên
đường chạy về, muốn cô đợi cô ấy ở phòng làm việc.’’ Thư ký của Diệp Cẩn Nhiên vừa nhìn thất cô trở lại, thì lập tức chào đón, cả cách gọi cũng
quên đổi, cứ gọi cô là nhị tiểu thư
"Đã biết." Diệp Cẩn Niên không ngừng bước chân, lên tiếng.
"Nhị tiểu thư, sắc mặt của cô không tốt lắm, có gì cần tôi làm gì không?" Cô thư ký vẫn theo phía sau như cũ một bước cũng không rời, hỏi một câu
rồi lại tiếp một câu.
"Tôi rất khỏe." Diệp Cẩn Niên bước nhanh, trả lời.
"Nhị tiểu thư, nơi này là bộ tài vụ, tổng giám đốc nói muốn cô đi xử lý giúp cô ấy. . ."
Thình thịch!
Diệp Cẩn Niên vung tay hung hăng đóng cửa phòng làm việc quản lý bộ tài vụ
lại, ngăn cách tiếng nói huyên náo của người kia, thế giới lập tức tĩnh
lặng.
Đột nhiên vang lên tiếng đóng cửa khiến người quản lý bộ
tài vụ đang uể oải phải lập tức nhảy dựng lên trên ghế ngồi, sau khi
thấy rõ người vừa đến thì vội vàng nơm nớp lo sợ đi đến trước mặt Diệp
Cẩn Niên.
"Tổng giám đốc."
"Điều tra toàn bộ khoản vốn
lưu động có liên quan đến nước ngoài cho tôi, tôi muốn xem.’’ Diệp Cẩn
Niên xoa xoa huyệt thái dương đau nhức, đi tới chiếc ghế trưởng bộ phận
rồi ngồi xuống, một hồi lâu sau, liếc nhìn người quản lý tài vụ vẫn bất
động như cũ: “Tôi không thể xem ư?”.
"Dĩ nhiên không phải." Quản lý tài vụ vội vàng trả lời, rồi xoay người đi ra ngoài, năm phút sau ôm một chiếc hộp từ bên ngoài vào, bên trong đều là các đĩa CD lưu trữ các số liệu bí mật.
Diệp Cẩn Niên nhận lấy rồi tùy ý lựa ra một cái
bỏ vào máy vi tính, nhập mật mã vào, trên màn hình lập tức hiện lên một đống dữ liệu lớn. Ước chừng sau khi xem qua một lần, bỗng dung Diệp Cẩn Niên cười khẽ một tiếng: “Hẳn là giám đốc Lý sẽ không coi như tôi đang
kiểm tra anh chứ?"
Các khoản mục rất rõ ràng, thậm chí có thể nói là hoàn hảo, hoàn hảo đến hết sức giả dối, Diệp Cẩn Niên ở trong gia
đình Bố Nặc Tư tiếp thu mọi sự huấn luyện chuyên ngành, thứ đồ này, cũng thật sự chỉ có thể ứng phó với kiểm tra thông thường.
"Hả, tổng giám đốc thật biết nói đùa." Quản lý tài vụ có chút xấu hổ mỉm cười,
sau đó cúi đầu trước vẻ mặt cười mà như không cười của Diệp Cẩn Niên.
"Được, tôi không ở đây để vui đùa, bộ tài vụ các vị lấy những thứ đồ này để
báo cáo với tổng giám đốc hay sao?’’ Bàn tay đập “Rầm” một tiếng nghiêm
trọng trên bàn, ánh mắt của Diệp Cẩn Niên nhìn chăm chú, gằn từng chữ:
“Đưa những khoản mục vốn chuyển đi Nhật Bản cho tôi xem, ngay lập tức.”
Nếu như một phút trước Diệp Cẩn Niên còn ôm một tia cầu may cuối cùng,
nhưng hiện tại thái độ của quản lý bộ tài vụ đã nói rất tất cả.
*
Sắc trời dần tối, đọc đường những khu náo nhiệt bị tắc nghẽn, cô gái già
giặn xinh đẹp ngồi vào ghế sau của chiếc xe hơi màu đen có rèm che sau
đó tiếp tục nghe điện thoại, con ngươi trong suốt nhìn ra phía ngoài
xuyên qua cửa sổ xe màu trà, sắc mặt nặng nề hiếm có.
"Ừ, tôi
biết rồi, mặc kệ Niên Niên muốn anh lấy cái gì thêm cho nó, anh đều đưa
trực tiếp cho nó là được rồi.’’ Nghe xong phần báo cáo của quản lý tài
vụ phía bên kia, Diệp Cẩn Nhiên thở dài giao nhiệm vụ.
Cô đã
sớm nghĩ đến, em gái cô thông minh như vậy một ngày nào đó sẽ biết những điều này, trước đây không biết, chẳng qua là cô cố ấy không muốn biết
mà thôi. Chuyện nên tới, sớm muộn cũng sẽ đến.
"Trước tiên không đến công ty, về nhà." Cúp điện thoại, Diệp Cẩn Nhiên nói với tài xế
trước mặt. Tình hống như thế này, vẫn nên trở về trước bàn bạc với cha
cô một chút thì tốt hơn.
Đang muốn nhấc máy gọi điện thoại về nhà, đột nhiên điện thoại của Diệp Cẩn Niên vang lên, một dãy số lạ đập vào mi mắt.
"Alô." Diệp Cẩn Nhiên nghi ngờ nhận cuộc gọi, ánh mắt đột nhiên chợt lóe lên, khóe môi hào hứng: "Thiệu Tư Hữu?"