Edit: Thu Lệ
Bóng đêm mịt mờ, hai chiếc xe hơi màu đen trước sau vững vàng chạy nhấp nhô
trên dãy núi, sắp đến tháng tư, đầu mùa xuân đêm lạnh run, những cành
cây thấp bé trụi lũi vẫn không thể đâm ra chồi non, chỉ yên lặng đứng
hai bên đường, một cảnh tượng hoang liêu tiêu điều.
Hình như là
bởi vì tuyết rơi bất ngờ nên đường núi khá trơn trượt, tốc độ của hai
chiếc xe cũng rất chậm, trước sau giữ vững khoảng cách không gần không
xa, trước đầu xe dưới ánh sáng có dấu hiệu hoa Tường Vi như ẩn như hiện
dưới ánh đèn.
Bỗng nhiên ngay lúc đó xuất hiện một luồng ánh sáng trắng, một chiếc tải hàng mạnh mẽ lao ra từ đường nhỏ bên cạnh được một cành cây khô lẫn lộn che kín, đâm thẳng về phía trước, nhanh chóng
xuyên qua giữa khe hở của hai chiếc xe.
Tài xế chiếc xe hơi phía
sau lập tức cảnh giác dừng xe, tiếng thắng xe chói tai đâm rách cả màn
đêm yên tĩnh, vang lên tiếng bén nhọn trên đường núi, chiếc xe hơi nhanh chóng dừng lại cách chiếc xe tải không tới một mét.
"Ầm ——"
Một tiếng vang thật lớn, ầm ầm ánh lửa ngất trời rọi sáng cả đường quốc lô
mờ tối trong núi, bỗng nhiên chiếc xe tải lao ra thế nhưng không chút
nào dừng lại đụng phải một chỗ khác của thân núi. Dưới ánh lửa dày đặc,
khói bay lên cuồn cuộn, những mảnh vỡ cháy đen nằm giữa quốc lộ, khiến
con đường trong núi bị chặn lại!
Cùng lúc đó, người vốn đang ẩn
núp ở hai bên chỗ tối trong rừng rậm nhanh chóng đi ra, nhanh chóng vây
quanh chiếc xe hơi bị buộc phải ngừng lại, trong ngọn lửa, một phần họng súng của Hắc Sâm(Hessen) nhắm ngay cửa xe hơi, một phần nhắm ngay vào—— một chiếc xe phía trước trong ánh lửa hừng hực.
Trên sườn núi
cách đó không xa, hai người đàn ông đứng thẳng, cùng đưa ánh mắt về phía hiện trường giao thông có khói bay lên ngùn ngụt.
"Minh thiếu,
xong rồi." Sau lưng, khóe môi của người áo đen nâng lên một nụ cười,
nhìn về phía vẻ mặt nặng nề của Thành Minh nói, màu nâu tóc ngắn bị gió
thổi trúng có chút rối loạn, ánh lửa chiếu sáng lên khuôn mặt không tính là trẻ tuổi nhưng lại tràn đầy khôn khéo, chính là quản gia biệt thự,
Verney.
"Chưa chắc." Thành Minh nheo mắt lại, nhìn chiếc xe hơi
nửa ngày không có bất kỳ phản ứng gì, tài xế có lẽ bị hơi nóng đánh
thẳng vào mà ngất đi, vậy thì người ngồi trên ghế sau đâu?
"Thật
kỳ lạ, Nam Cung Minh Húc thế nhưng lại không ngừng xe." Verney cũng lập
tức phát hiện có điều không đúng, tại sao xảy ra chuyện mà xe của Nam
Cung Minh Húc vẫn không quay đầu lại mà tuyệt tình đi mất, không vì
chiếc xe sau gặp nạn mà dừng lại chút nào.
Thành Minh khẽ nhíu
lông mày, ngay sau đó lại dãn ra, phất tay, "Bảo bọn họ rút về đây đi,
người ở bên trong không thể nào là Diệp Cẩn Niên."
"Sao có thể
như vậy?" Verney không tin phản bác, trước biệt thự, bởi vì có Lão Thái
Gia làm chỗ dựa, Nam Cung Minh Húc không phí sức đưa Diệp Cẩn Niên đi,
sau đó anh ta giám thị suốt dọc đường, tận mắt nhìn Diệp Cẩn Niên lên
chiếc xe này. Người ở bên trong làm sao có thể không phải Diệp Cẩn Niên.
Thành Minh không nói gì, chỉ là ngưng mắt nhìn đốm lửa đang dần dần nhỏ xuống, sau đó xoay người rời đi.
Nhìn bóng lưng rời đi không chút do dự của Thành Minh, Verney chần chờ một
chút, vẫn là chưa từ bỏ ý định bước nhanh tới chiếc xe bị bao vây kia.
Nhìn thấy người đến là Verney, những người chung quanh cũng tự giác tránh ra một con đường.
Bởi vì sự cố trực diện, dưới bức xạ nhiệt nên tài xế đã lâm vào hôn mê,
phía sau chỗ ngồi, người phụ nữ đang cuộn thành một khối cũng đang ngủ
mê man.
Nhìn từ trên quần áo, quả thật chính là Diệp Cẩn Niên anh ta đã tận mắt nhìn thấy lên xe.
Verney thở phào nhẹ nhõm, trời mới biết nếu như đánh mất người, không biết thiếu gia sẽ xử phạt bọn họ như thế nào.
Bịch một cước đá văng cửa xe ra, vẻ mặt Verney mang theo mấy phần hài lòng:
"Cô nhỏ, thiếu gia cho mời.” Sở dĩ thay đổi cách gọi, là bởi vì lúc ở trong biệt thự, Will đã tiếp nhận Diệp Cẩn Niên chính là Niên Nhạc Nhạc rồi,
tuy rằng Verney cảm thấy rất không thể tưởng tượng nổi, nhưng tôn chỉ
trước sau như một của gia tộc Bố Nặc Tư chính là phục tùng, nếu Lão Thái Gia đã nhận cô, thì một tiếng “Cô nhỏ” này nhất định phải gọi .
Một hồi lâu sau, người ở bên trong vẫn không có chút động tĩnh nào.
Verney khẽ chê cười, phân phó những người khác tiến lên đỡ người ngồi phía sau xe ra ngoài: "Cô nhỏ. . ."
Đột nhiên tiếng nói mắc kẹt trong cổ họng, Verney dùng sức chớp mắt mấy
cái, mượn ánh lửa hồng hồng cẩn thận quan sát ‘Diệp Cẩn Niên ’ đang nhắm nghiền hai mắt được người ta
đỡ ra ngoài, có khuôn mặt tương tự bảy
phần, ít đi mấy phần lạnh nhạt tự tin, nhưng lại nhiều hơn mấy phần trẻ
trung non nớt.
Verney kinh hãi, bật thốt lên: "Lynda?"
*
*
Cùng lúc đó, trong phòng ngủ chính trên lầu hai của biệt thự, bác sĩ bận rộn vây quanh bên người phụ nữ đang ngủ mê man, cẩn thận tỉ mỉ tiến hành
nhiều kiểm tra rườm rà, vốn dĩ không khí đã rất khẩn trương, giữa tiếng
nức nở thật thấp càng thêm khẩn trương hơn.
Cuối cùng màn kiểm tra khá dài cũng kết thúc, mấy người bác sĩ liếc mắt nhìn nhau.
"Phu nhân như thế nào?" Tiểu Mai vẫn chờ ở cửa nhìn dì Vãn hôn mê bất tỉnh,
sắc mặt tái nhợt có chút bận tâm hỏi. Tuy rằng thân thể của phu nhân vẫn không tốt, nhưng tình huống bỗng dưng hôn mê cũng đã xảy ra một lần
chừng mấy tháng trước.
"Cảm xúc của phu nhân bị chấn động quá
lớn, hẳn là bị chuyện gì đó gây ra, chỉ cần an tâm tĩnh dưỡng nghỉ ngơi
một thời gian ngắn là được rồi." Một trong những bác sĩ đó trả lời,
trong mắt rõ ràng có chút buông lỏng. Địa vị của phu nhân Vãn cực kỳ đặc biệt, nếu thật có gì ngoài ý muốn, mấy người bọn họ nhất định phải bồi
thường bằng tính mạng, thật may là, không có việc gì.
Tiểu Mai
thở phào nhẹ nhõm, khoát khoát tay với mấy bác sĩ ý bảo bọn họ đi ra
ngoài, vừa đóng cửa lại, trong phòng lập tức an tĩnh không ít, chỉ có
tiếng khóc thật thấp vẫn còn tiếp tục.
"Lynda, đừng nữa khóc."
Tiểu Mai có chút bất đắc dĩ nhíu nhíu mày, nhìn “Lynda” đang nằm trên
giường vẫn không ngừng khóc như cũ nói. Thân thể yếu ớt có chút run rẩy, mái tóc dài phủ xuống vai có chút xốc xếch, nửa bên mặt chôn vào cùi
chỏ, chỉ lộ ra một ít đôi mắt đã khóc đến sưng đỏ, bị nước mắt tẩy đến
sáng sáng.
Tiểu Mai không khỏi thả dịu giọng nói: "Lynda, thiếu
gia và Lão Thái Gia đã đi ra ngoài, quản gia Verney cũng có chuyện không ở đây, em phải chăm sóc tốt cho phu nhân, không được khóc nữa, biết
không."
‘Lynda’ nằm ở mép giường vẫn duy trì tư thế như vừa rồi, khi tiểu Mai khuyên thì khéo léo gật đầu một cái, ngước đôi mắt đầy hơi nước nhìn dì Vãn đang hôn mê một cái, rất đáng thương.
Tiểu Mai
thở dài, Lynda ở cạnh phu nhân vẫn được sủng ái, tính tình cũng rất mềm
mại, trừ thiếu gia ra, cho dù là Thành Minh cô cũng không để vào mắt,
nhưng cuối cùng chỉ là đứa bé được cưng chiều quá thành hư, phu nhân vừa bệnh, đã mềm yếu đến khiến người ta không hận nổi.
"Chăm sóc phu nhân, tôi đi xuống lầu dưới xem một chút." Tiểu Mai nói xong, nhìn thấy Lynda hiểu chuyện gật đầu, mới xoay người đi ra ngoài. Những bác sĩ kia vẫn còn ở lầu dưới, cô phải hỏi thăm một số chi tiết cần phải chú ý.
Cửa phòng khép lại, ‘Lynda’ vẫn chôn mặt thật sâu dưới ra giường, một hồi lâu mới từ từ nâng lên, lộ ra nụ cười yếu ớt.
Mắt vẫn có chút sưng như cũ, thời gian chộn mặt dưới giường hơi dài nên cằm bị ép có vết đỏ nhàn nhạt, sắc môi nhạt nhẽo nhưng nụ cười lại sáng rỡ.
Chính là Diệp Cẩn Niên mất tích ở trong xe!
Mấy tháng qua Diệp Cẩn Niên gầy đi không ít, nên thân hình có chút tương tự với Lynda, cô mượn chuyện khóc thút thít che khuất mặt, chỉ lộ ra một
đôi mắt giống hệt như Lynda, từ đầu đến cuối đều ngồi ở mép giường, lại
che giấu chiều cao của cô không giống với Lynda. Nhờ vào đó mê hoặc tất
cả ánh mắt của mọi người.