Khi Diệp Cẩn Niên trở lại nhà họ Thiệu, Thiệu Tư Hữu vẫn chưa về,Thiệu Mục Ân còn trốn ở
trong phòng nghỉ ngơi, ông cụ Thiệu đang ngồi bên cửa sổ sát đất tầng
hai say sưa.
Người đàn ông mặc tây trang, khuôn mặt không quá
xuất chúng lộ ra nụ cười khôn khéo, chính là người mấy tháng nay không
thấy bóng dáng, Lâm đại thiếu gia Lâm Thụy.
Diệp Cẩn Niên vội vã
trở về phòng thay một bộ đồ mới, cẩn thận tiến đến chờ đợi ông cụ Thiệu
chất vấn. Ngoài ý muốn, lòng dạ ông cụ Thiệu đều tập trung vào ván cờ
sắp thua, hoàn toàn không để ý tới bóng dáng của Diệp Cẩn Niên. Trên
đường về nhà đã nghĩ một đống lý do đều không cần dùng đến khiến cho
Diệp Cẩn Niên có chút không hiểu.
“Ông, ngại quá, ông lại thua
rồi.” Một hồi lâu sau, Lâm Thụy lười biếng đặt xuống một quân cờ, ánh
mắt mỉm cười, chậm chậm nói ra.
“Thua?” Lông mày ông cụ Thiệu
dựng lên, trừng mắt nhìn bàn cờ hỗn loạn, hận không thể đâm thủng hai
lỗ, sau đó nhất quyết không tha bắt đầu thu thập quân cờ, la ầm lên:
“Chơi lại, chơi lại, mấy tháng không gặp, tài đánh cờ của Lâm tiểu tử
cậu tiến bộ không ít, mới vừa rồi là ta khinh địch, ván này không tính.”
“Gần đây không có việc gì, đích xác là lén luyện thêm vài lần.” Lâm Thụy
khiêm tốn cười cười, sau đó quay đầu chỉ vào vẻ mặt không hiểu chuyện
của Diệp Cẩn Niên nhắc nhở: “Cùng ông chơi thêm vài ván cờ tuyệt không
thành vấn đề, có điều hôm nay, không thể để tiểu thọ tinh của chúng ta
đói bụng được?”
Tiếng nói vừa dứt, ông cụ Thiệu lập tức như tỉnh
mộng vỗ ót, vội vàng ném quân cờ trong tay, quay đầu nhìn Diệp Cẩn Niên
bên cạnh, vẻ mặt ngạc nhiên, hỏi: “Bảo bối Nhạc Nhạc, một mình cháu trở
về sao? Tư Hữu đâu?”
Diệp Cẩn Niên sững sờ, nghi hoặc nháy mắt
mấy cái không vội trả lời, nghe ý tứ của Thiệu Thiên Ngạo, ông cho là
mình cùng Thiệu Tư Hữu ra ngoài sao?
“Đúng vậy, sao không thấy Tư Hữu cùng về với em?” Lâm Thụy đi theo phụ họa, thu dọn tàn cuộc đồng
thời lén nháy mắt với Diệp cẩn Niên: “ Không phải cậu ấy cùng em đến nhà Bố Tư Nặc sao?”
“A, phải, hình như anh ấy có việc, đưa em về tới cửa rồi lại ra ngoài.” Diệp Cẩn Niên rất tự giác hùa theo lời nói của Lâm
Thụy, thầm nghĩ khó trách chyện cô chuồn mất ông cụ Thiệu không có phản
ứng gì, hóa ra có người nói dối giúp cô.
“Vậy sao.” Thiệu Thiên Ngạo lơ đễnh gật đầu, “Coi như thuận lợi thì sao? Mấy ngày nữa cháu cũng phải trở về.”
“Dạ.” Diệp Cẩn Niên nhẹ nhàng gật đầu, lông mi dài rủ xuống che lại cảm xúc trong mắt.
Thiệu Thiên Ngạo thấy vẻ mặt này xem là cô không muốn nói chuyện, vì vậy cũng không hỏi tới, vừa phân phó phòng bếp vừa xoay người nói với Lâm Thụy:
“Thời gian không còn sớm, hai đứa cùng tới dùng cơm đi không cần chờ Tư
Hữu.”
Lúc này, Ân Dao trên lầu hai mở cửa phòng, sắc mặt của Ân
mỹ nhân không được tốt, cùng một cô gái mặc chiếc váy trắng từ trong đi
ra.
Mấy tháng không gặp, Lâm Vũ Phỉ đã đổi thành tóc đuôi ngựa
đơn giản, gò má mềm mại gầy đi không ít, trang phục vẫn là màu trắng
thuần khiết trang nhã như cũ tăng thêm mấy phần dịu dàng.
Thấy
Diệp Cẩn Niên, ánh mắt Lâm Vũ Phỉ bỗng sáng lên lập tức quét mắt xung
quanh, xác định không thấy người cô ta muốn gặp, trong mắt xẹt qua vẻ
thất vọng.
*
Trong phòng VIP khách sạn Mộ Tư, bàn thức ăn
được bố trí xa hoa dưới ánh đèn, bồi bàn sau khi rót rượu đỏ cho hai vị
khách quý, yên lặng hành lễ rồi lui ra ngoài.
Holkeri một thân
tây trang vàng nhạt ngồi ngay ngắn, tóc màu vàng kim dưới đèn hiện lên
ánh sáng nhu hòa, cánh tay thon dài nâng chén hướng người phía đối diện, khóe miệng nhẹ nhàng giơ lên:
“Cảm ơn Thiệu tổng có thể bớt chút thời gian đến đây, thật vô cùng cảm kích.”
Thiệu Tư Hữu cười nhẹ một tiếng, ưu nhã nâng chén đáp lễ, giọng nói nhẹ nhàng mà sâu xa: “Hôm qua Holkeri thiếu gia tự mình đến dự sinh nhật của Nhạc Nhạc, là tôi nên cảm ơn anh mới phải, mời.”
Câu trả lời khách khí khiến lông mày Holkeri nhíu lại, khẽ nhấp một ngụm rượu, quyết định đi thẳng vào vấn đề:
“Sao Nhạc Nhạc không tới?”
Trong điện thoại, thư kí đã khẳng định muốn mời cả hai người.
"Nhạc Nhạc hiện có chuyện, sự cố trong bữa tiệc tối qua, Holkeri thiếu gia
chắc hẳn đã nhìn qua Nhạc Nhạc.” Thiệu Tư Hữu cười đáp, cắt miếng bít
tết trước mặt, dao cầm trên tay không phát ra một tiếng động, ưu nhã mà
cao quý.
“Đúng là đã thấy, so với mấy tháng trước cùng đi thành
phố Kỳ Lâm, em ấy gầy đi không ít.” Holkeri liếc nhìn thức ăn đã được
cắt chỉnh tề, buông dao xuống: “Lần này mời Thiệu tổng đến đây, là có
chuyện muốn nhờ, có câu không công bất thụ lộc, việc Thiệu tổng tuyên bố tặng cổ phần cho Nhạc Nhạc trong bữa tiệc hôm qua, hy vọng anh có thể
rút lại.”
Động tác cắt thịt bò của Thiệu Tư Hữu dừng lại, sau đó
không nhanh không chậm xiên một miếng cho vào miệng, chậm rãi nuốt
xuống, sự trầm mặc khiến gian phòng yên tĩnh quỷ dị, hồi lâu sau Thiệu
Tư Hữu ngước mắt nhìn Holkeri đang chờ đợi đáp án, nhẹ nhàng cong khóe
miệng, hỏi: “Anh vừa nói gì?”
Holkeri sững sờ, đôi mắt lạnh màu xanh dương nhìn thẳng nụ cười vô vị của Thiệu Tư Hữu, thoáng chút cáu kỉnh.
Bắt được phản ứng trong chớp mắt này của Holkeri, Thiệu Tư Hữu chậm rãi đặt dĩa xuống, tùy ý tựa lưng vào ghế, nhàn nhạt hỏi ngược lại: “Muốn
Holkeri thiếu gia lặp lại câu nói vừa
rồi đã bị coi là khiêu khích, vậy
để tôi rút lại lời nói trước mặt mọi người tối qua, tôi nên nghĩ như thế nào đây?”
“Đó không phải là ý của tôi, mà là của ông nội, cũng
là ý của Will, tộc trưởng đương nhiệm gia tộc Bố Tư Nặc.” Holkeri nheo
mày, mắt xanh lóe lên: “Chắc hẳn Thiệu tổng cũng hiểu rõ gia quy của gia tộc Bố Tư Nặc, trước khi tân chủ nhân được xác định, tất cả ứng viên
được chọn không được kết hôn.”
“Có nghe qua.” Thiệu Tư Hữu không
để ý lắm gật đầu, “Nhưng đây là quy định của gia tộc Bố Tư Nặc, tôi cũng không cần phải tuân theo, cùng với việc tôi tặng cổ phần cho Nhạc Nhạc
cũng không có gì là không được. Cũng nghe nói, các ứng viên này tại Anh
đều được gia tộc Bố Tư Nặc bảo vệ hoàn toàn, vậy mà trong thời gian này
tôi phái người bảo vệ Nhạc Nhạc, không ít lần gặp phải uy hiếp, như vậy
quy củ vẫn có thể thay đổi.”
“Này hiếp?” Holkeri nheo mắt, thoáng chút không tin “Nếu vậy, phiền Thiệu tổng giao những kẻ không an phận
cho Hình đường gia tộc Bố Tư Nặc xử lý. Về phía Nhạc Nhạc, từ mười sáu
tuổi đã chính thức trở thành một trong những người kế thừa gia tộc Bố Tư Nặc, Thiệu tổng có thể không cần tuân thủ những quy tắc này, nhưng Nhạc Nhạc thì không thể.”
"Không thể?" Thiệu Tư Hữu nhướng mày, nụ
cười ôn hòa trước sau như một dần lạnh lẽo, tròng mắt đen sắc bén lộ ra
mấy phần cường thế nhìn sang, khóe môi câu lên, giọng nói đùa cợt: "
Mười sáu tuổi Nhạc Nhạc trở thành ứng cử viên thừa kế của gia tộc Bố Nặc Tư, nhưng lúc cô ấy tám tuổi, đã có thân phận con dâu nuôi của Thiệu
gia, khi đó, hình như người của gia tộc Bố Nặc Tư cũng không có đứng ra
phản đối."
Ban đầu Niên Nhạc Nhạc bị chẩn đoán mắc chứng tự bế
nghiêm trọng, không thể lọt vào tầm mắt của gia tộc Bố Tư Nặc, vì một
người không có khả năng trở thành người thừa kế, bọn họ dĩ nhiên sẽ
không đối đầu với thế lực nhà họ Thiệu.
Nhưng đứa bé này lại khỏi bệnh, kéo tới chú ý của những người ở trên, hơn nữa mẹ của cô cũng có
ảnh hưởng lớn đến gia tộc Bố Tư Nặc, một người từng bị bỏ qua lập tức
được nhiều người để ý.
Holkeri đối với đoạn lịch sử này đương
nhiên hiểu, thái độ có chút lung túng, nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định nói:
“Bất kể như thế nào, tương lai của Nhạc Nhạc đã gắn với gia tộc Bố Tư
Nặc, nếu thông qua khảo nghiệm trở thành chủ nhân kế nhiệm, nếu vậy,
người đàn ông của Nhạc Nhạc phải phụ thuộc vào gia tộc Bố Tư Nặc, Thiệu
tổng có thể làm được điều này chứ?”
“Tôi làm được hay không cũng
không phải là chuyện anh cần quan tâm, từ đầu đến cuối Nhạc Nhạc cũng
kgông có tâm tư tranh giành vị trí chủ nhân của gia tộc Bố Tư Nặc, về
phần quà tặng kia là biểu thị cho tâm ý của tôi, Nhạc Nhạc cũng đã tiếp
nhận, thay vì muốn tôi thu hồi quà tặng này, chẳng bằng suy nghĩ như thế nào để thuyết phục Nhạc Nhạc tiếp nhận thân phận người thừa kế, thuận
tiện từ chối nhận quà của tôi.” Thiệu Tư Hữu cười lạnh chậm rãi đứng
dậy, ngón tay thon dài ưu nhã đem khăn ăn ném xuống bàn, xoay người sải
bước rời đi.
Sau lưng, đôi mắt xanh dương của Holkeri thoáng một
tia lệ quang, sau đó hừ nhẹ một tiếng: “Đừng tưởng Thiệu gia từng chăm
sóc Nhạc Nhạc thì có quyền tranh giành với gia tộc Bố Tư Nặc, chân tướng vĩnh viễn sẽ không bị chôn vùi, tại sao tám năm trước Thiệu gia muốn
nhận nuôi Nhạc Nhạc? Tại sao Thiệu Thiên Ngạo không tiếc bồi thêm một
đứa cháu đem Nhạc Nhạc nhận làm con dâu nuôi từ bé? Sau khi khoa thần
kinh chẩn đoán Nhạc Nhạc bị bệnh không tiến hành điều trị mà đem bệnh
tình kéo dài? Không vì gia tộc cũng không vì tộc quy, chỉ vì là người
thân cuối cùng của Nhạc Nhạc, tôi sẽ không trơ mắt nhìn Nhạc Nhạc ở
chung với con của kẻ đã gián tiếp hại chết cha mẹ của nó.”