"Anh ấy đi rồi?"
Nụ cười trên môi Diệp Cẩn Niên cứng đờ, ánh mắt nhìn phía cửa chính,
lúc cô xuống lầu vẫn còn rối rắm không biết giải thích thế nào với Thiệu Tư Hữu, bắt đầu từ thân phận của mình, hay nói đến chuyện xưa, lại
không nghĩ anh không nói tiếng nào đã đi mất.
"Ừ, sau khi con lên lầu một lát thì đi, thế nào, nha đầu con không muốn ở cùng cha và chị
con sao?" Diệp Sóc trìu mến vỗ vỗ vai Diệp Cẩn Niên, từ ái hỏi.
"Dĩ nhiên không phải." Diệp Cẩn Niên vội vàng lắc đầu phủ nhận, một lần nữa cọ đầu vào hai đầu gối của Diệp Sóc: "Muốn, muốn được ở cùng với cha và chị, muốn từ rất lâu rồi."
"Được rồi, cũng đã lớn như vậy rồi,
còn muốn làm nũng." Diệp Sóc cưng chiều cười, "Cũng không còn sớm, mau
lên lầu thay quần áo, chuẩn bị ăn cơm."
Diệp Cẩn Niên gật đầu một cái, quay người đi lên lầu, hai hàng lông mày nhíu chặt.
Thức ăn đã chuẩn bị xong, Diệp Cẩn Niên mặc bộ quần áo ở nhà ngồi vào bàn ăn cười đến vui vẻ, đầy một bàn thức ăn, tất cả đều là món cô thích.
"Vẫn là cha hiểu rõ con nhất." Cắn một miếng tôm cuốn giòn tan, Diệp Cẩn
Niên thỏa mãn híp mắt lại, ưm thật ngon, không hổ là tay nghề của Diệp
Cẩn Nhiên.
Bịch, đầu bị đập một cái, Diệp Cẩn Nhiên hoàn toàn
không để ý tới ánh mắt lên án của Diệp Cẩn Niên, không khách khí trừng
mắt, "Đừng bày ra tướng ăn như vậy, làm như mấy năm nay em bị nhà họ
Thiệu ngược đãi không bằng."
"Bọn họ dĩ nhiên sẽ không bạc đãi
em," Diệp Cẩn Niên xoa xoa đầu, sau đó vùi đầu tiếp tục ăn, giọng nói có chút mơ hồ: "Nhưng mùi vị gia đình chỉ có ở đây thôi."
Một câu nói, khiến Diệp Cẩn Nhiên đỏ mắt, cúi đầu lặng lẽ gắp thức ăn cho Diệp Cẩn Niên.
"Có điều, tài nấu nướng của Lâm Vũ Phỉ cũng không tồi, nhất là món tôm cuộn này, có thể so được với khách sạn Thiên Triều. . ." Cảm thấy chính mình làm cho không khí trở nên nặng nề, Diệp Cẩn Niên nuốt thức ăn xuống,
cười híp mắt mở miệng: "Nhưng chú Vu lợi hại hơn, làm món ăn cũng có thể ngon như quốc yến rồi."
"Trước khi Vu Khôn làm quản gia ở nhà họ Thiệu thì đã là một đầu bếp nổi tiếng, dĩ nhiên tay nghề cũng không tầm thường." Diệp sóc rót chén hồng trà đặt ở bên tay Diệp Cẩn Niên, cười
nói.
Thì ra chú Vu tên là Vu Khôn, Diệp Cẩn Niên lộ ra vẻ mặt đã
biết, sau đó không hiểu hỏi: "Cha, chúng ta với nhà họ Thiệu rất quen
sao?"
“Lúc con còn nhỏ, hai nhà chúng ta quan hệ rất thân thiết,
nhất là cha của Thiệu Tư Hữu, từng là anh em tốt của cha." Diệp sóc cười gật đầu một cái: “Con ở nhà họ Thiệu bị mèo dọa sợ, phát sốt mê sảng
liên tục vài đêm, đúng lúc hai nhà Niên Thiệu lần lượt gặp chuyện không
may, đều dời khỏi Kỳ Lâm, mà sau khi con khỏi bệnh, quên luôn nhà họ
Thiệu, cũng kèm theo tật xấu sợ mèo."
"Như vậy, Thiệu Tư Hữu phải bồi thường thật tốt cho con mới được, nói vậy chúng con đã sớm biết
nhau rồi." Diệp Cẩn Niên cong môi gật gật đầu như sáng tỏ, sau đó ngước
mắt nhìn Diệp Sóc, giống như vô tình mở miệng hỏi: "Cha đã nói cho Tư
Hữu biết thân phận của con rồi sao?"
Động tác này khiến sườn gáy
của Diệp Cẩn Niên bại lộ dưới ánh đèn, áo dù có cổ cao cũng không che
hết dấu vết mờ mờ trên người cô.
Tay Diệp Sóc dừng lại, bên cạnh, Diệp Cẩn Nhiên hơi nhíu lông mày.
*
Sau bữa cơm chiều bác sĩ của Diệp Sóc tới làm kiểm tra hàng ngày cho ông,
Diệp Cẩn Niên đứng ở trong phòng mình, nhìn Diệp Cẩn Nhiên thuần thục
giúp cô thay ga giường, mắt nhìn xuống đất.
Chị đang tức giận, cô biết. Nguyên nhân, cô cũng biết.
Ga giường rốt cuộc được trải chỉnh tề, Diệp Cẩn Nhiên nghiêng người dựa
vào đầu giường, tóc có chút vướng, liền giơ tay hất tóc sang một bên
vai, chỉ chỉ vào ghế quý phi bên cạnh, lành lạnh nói: "Ngồi đi."
"Dạ." Diệp Cẩn Niên lập tức ngồi xuống, ngoan ngoãn chờ đợi chỉ thị tiếp theo.
"Sao lúc này lại ngoan như vậy?" Diệp Cẩn Nhiên khẽ cười một tiếng, đi thẳng vào vấn đề: "Vừa rồi em có thể cảm thấy, cha đối với chuyện của em tự
tiện làm bừa sao?"
"Không phải vậy." Diệp Cẩn Niên yếu ớt trả lời một câu, cô biết vừa rồi lúc ăn cơm cô thử thăm dò cha liệu Thiệu Tư
Hữu có biết thân phận của cô hay không khiến Diệp Cẩn Nhiên rất không
hài lòng, vì vậy duy trì thái độ nhận sai.
Chỉ là cô rất hiếu kì tại sao Thiệu Tư Hữu không từ mà biệt, chỉ là lời nói chưa kịp suy nghĩ, có vẻ có chút đột ngột mà thôi.
"Thật ra trước khi em và Thiệu Tư Hữu tới đây, Thiệu Thiên Ngạo đã gọi điện
cho cha, " Diệp Cẩn Nhiên quét mắt nhìn Diệp Cẩn Niên đang cúi đầu, bất
đắc dĩ thở dài: "Là Thiệu Thiên Ngạo nhờ chúng ta giúp chăm sóc em một
thời gian, việc này hiển nhiên cũng là ý của Thiệu Tư Hữu."
Cho nên Diệp Cẩn Nhiên mới có thể thản nhiên trước sự xuất hiện của hai người họ.
Chén trà Bá tước kia là Diệp Cẩn Nhiên cùng cha thương nghị là dò xét cuối
cùng, cho dù không xác định được Niên Nhạc Nhạc có phải là Diệp Cẩn Niên hay không, bọn họ cũng sẽ nể tình cảm và thể diện của Thiệu Thiên
Ngạo mà giúp một tay chăm sóc cô .
"Ông nội?” Diệp Cẩn Niên cắn cắn môi không hiểu, làm sao ông biết chứ?
Rõ ràng buổi trưa Thiệu Tư Hữu mới nói cho cô biết, ông nội muốn cô cùng
Tư Hữu đi núi Côn Lộc thăm mộ Thiệu phu nhân, nhưng từ nay đến ngày đó
còn nửa tháng. . .
"Niên Niên, có phải em thích Thiệu Tư Hữu rồi không?" Diệp Cẩn Nhiên nhìn phản ứng của Diệp Cẩn Niên, đột nhiên hỏi.
Duới tình huống như thế, một câu ‘ Thiệu Tư Hữu đang nói dối ’ là có thể dễ
dàng giải thích rõ nguyên nhân, nhưng Diệp Cẩn Niên lại cố chấp.
Diệp Cẩn Niên sững sờ, thì ra trong lúc không tự chủ, cô đã thốt ra những gì mới vừa suy nghĩ.
Tại trước mặt chị, cô cũng không cần che giấu tâm tư của mình, vì vậy thành thật trả lời: "Dạ, em thích anh ấy."
"Vậy cậu ta biết thân phận thật của em sao?” Mi tâm của Diệp Cẩn Nhiên không dấu vết nhíu lại, tiếp tục hỏi.
"Em cũng không rõ lắm, trước đây em vẫn cho là em quen biết Tư
Hữu trên bàn đàm phán ở tập đoàn Nam Cung, hôm nay nghe cha nhắc mới biết, bọn em đã sớm quen biết, khi thấy ảnh của em ở nhà Ân Dao, chắc cũng là Tư Hữu
chụp được." Diệp Cẩn Niên có chút mê mang lắc đầu một cái, nghĩ đến khả
năng này, đáy mắt ấm áp, khẳng định nói: "Nhưng mà em có thể khẳng
định, mặc dù hiện tại anh ấy không biết, nhưng sau này anh ấy có biết
cũng không có gì thay đổi."
"Vậy sao." Diệp Cẩn Nhiên nhàn nhạt
liếc Diệp Cẩn Niên một cái, trong con ngươi rõ ràng không tin tưởng:
"Trước đây là Nam Cung Minh Húc, em cũng tự tin đảm bảo với chị như
vậy."
"Không giống nhau!" Không chút do dự nào, Diệp Cẩn Niên
nhìn chằm chằm Diệp Cẩn Nhiên, nói rất chân thành: "Chị, Tư Hữu không
giống như vậy."
Trước khi tiếp nhận Thiệu Tư Hữu, không phải cô không chần chờ, nhưng một khi quyết định sẽ không do dự.
Thiệu Tư Hữu sẽ không phải là Nam Cung Minh Húc thứ hai, cô khẳng định.
“Không giống sao, cho dù là một người ở thời điểm khác nhau cũng không thể một dạng, huống chi bọn họ là hai người?" Diệp Cẩn Nhiên hừ lạnh, nhìn Diệp Cẩn Niên cố chấp trước mắt, giống như lại thấy được sự cố chấp của nha
đầu này tám năm trước, giọng nói tăng thêm mấy phần cứng rắn ra lệnh:
"Mặc kệ như thế nào, trong khoảng thời gian này em phải ngoan ngoãn ở
nhà, ít nhất là trước khi gia tộc Bố Tư Nặc lựa chọn được người thừa kế, không cho phép hồ nháo."
“Chị. . ."
"Không có thương
lượng." Một hơi cắt đứt Diệp Cẩn Niên, vẻ mặt Diệp Cẩn Nhiên nghiêm túc
khác thường: "Về phía gia tộc Bố Tư Nặc, nếu em không muốn tranh giành
vị trí đó, cũng không cần miễn cưỡng, nhưng không nên trái ý của Will,
ít nhất để cho ông ta tiếp tục bảo vệ em. Trong thời gian này chị sẽ
toàn giúp đỡ Holkeri nhanh chóng thượng vị, em cũng biết, nếu lúc này em bị gia tộc Bố Tư Nặc vứt bỏ, thì an toàn của em rất khó bảo đảm."
Nói xong, nhìn chằm chằm Diệp Cẩn Niên một cái, giọng nói Diệp Cẩn Nhiên
mang theo thương cảm: "Niên Niên, em có biết lần trước em gặp chuyện
không may khiến chúng ta bị đả kích bao nhiêu? Cha cũng vì biết chuyện
này mới có thể nhất thời mất hồn bị người ám toán, vô luận là chị hay
cha, cũng không chịu được như vậy một lần nữa. Em tuyệt đối không được
để mình gặp nguy hiểm, dù là một chút, cũng không được. . ."
Nghe giọng nói ảm đạm của Diệp Cẩn Nhiên, Diệp Cẩn Niên trầm mặc hồi lâu,
quay đầu ngắm nhìn bầu trời tối dần, những vì tinh tú tít trên cao, hồi
lâu, nhẹ giọng trả lời: "Em biết rồi, chị. . ."
*
Biệt thự nhà họ Thiệu.
Thiệu Tư Hữu một thân quần áo màu trắng, một tay khoanh trước ngực đứng ở bên cửa sổ, một tay cầm ly rượu đỏ, lẳng lặng ngắm nhìn bầu trời.
Niên Niên đã biết chuyện anh một mình dời đi chứ? Cô gái của anh hiện tại chắc rất tức giận.
Còn nhớ rõ hơn bốn năm trước, thời điểm anh cùng ông nội quyết định đem cô
đưa tới Anh quốc, cô liền tức giận ngồi ở trên bệ cửa sổ suốt đêm, khi
đó cô, còn chưa có thích anh.
Bên môi từ từ nổi lên một nụ cười khổ, anh cũng không bỏ được a.
Nếu như không phải cô gặp chút bất lợi, anh cũng không hi vọng cô vừa tiếp
nhận anh lại phải đưa cô đi, nhưng vì an toàn của cô, anh cũng không thể mạo hiểm.
"Ngày mai anh về Kỳ Lâm sao? Một mình sao?" Sau lưng,
Thiệu Mục Ân chống nạng đứng ở cách đó không xa, đôi tròng mắt đen trong suốt nhìn bóng lưng Thiệu Tư Hữu, trên đầu quấn băng gạc dầy cộm, nặng
nề hỏi.
"Ừ, sáng sớm ngày mai sáu giờ." Thiệu Tư Hữu xoay người
lại, khuôn mặt dịu dàng, môi mỏng ưu nhã nhàn nhạt cong lên: "Mục Ân, em phải chăm sóc ông nội thật tốt."
"Em đương nhiên biết." Thiệu
Mục Ân bĩu môi, mắt đen nhánh nhìn Thiệu Tư Hữu một hồi lâu, cúi đầu nhỏ giọng lầm bầm một câu gì đó, sau đó xoay người về phòng nghỉ ngơi:
"Khuya lắm rồi, em muốn đi ngủ."
Thiệu Tư Hữu nhìn bộ dáng không
được tự nhiên của Thiệu Mục ân, có chút bất đắc dĩ vung lên môi, hướng
phía sau lưng của cậu mở miệng: "Nhạc Nhạc thay ông nội đi thăm một vị
bạn cũ, em có thể yên tâm."
"Cô ấy cũng không phải là Niên Nhạc
Nhạc thật, em cần gì phải quan tâm tới cô ấy song chết thế nào!" Bị chạm đến chân đau Thiệu Mục Ân lập tức xoay người lớn tiếng phản bác, làm
cho chân càng đau đớn hơn, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức tái đi.
Còn có khuôn mặt của Thiệu Tư Hữu cũng tái đi, nụ cười trong nháy mắt ngưng trệ.