Edit by Mon
Ôm ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực làm Trương Quốc Dương mọi ngày dậy sớm cũng phải ngủ nướng. Nhìn gương mặt xinh đẹp của con dâu cùng làn da trắng sứ có chút lóa mắt.
Tuổi trẻ thật tốt, khôi phục nhanh như vậy làm ông khó có thể tin được.
Hôn con dâu một ngụm, sau đó đột nhiên nghe thấy chuông điện thoại vang lên. Nhìn thấy màn hình hiện tên của con trai, ông có chút chột dạ.
Lâm Kiều Kiều bị đánh thức, nghe ba chồng nói người gọi đến là Trương Đào thì không khỏi hoảng loạn.
"Alo. Đào Tử, sao vậy? Mới sáng sớm đã gọi cho ba."
"Không có gì. Ba, Kiều Kiều sao rồi? Con gọi điện thoại mà cô ấy không bắt máy."
"Kiều Kiều đang ngủ, chắc tắt âm rồi. Con tìm Kiều Kiều làm gì? Cần ba đánh thức con bé dậy không?"
Trương Đào nghĩ đến cô luôn mặc váy gợi cảm khi ngủ, cộng thêm tính khí bốc đồng lúc rời giường, đừng để ba đi gọi thì hơn. Nếu không lại làm ba và vợ xấu hổ.
"Không có gì. Con làm xong hết chuyện bên đây rồi, hôm nay con về với hai người."
"Vậy thì tốt. Con đi lâu như vậy, Kiều Kiều rất nhớ con đó."
Trương Quốc Dương và Trương Đào nói chuyện một lúc rồi cúp máy, trong lòng ba chồng con dâu hai người đều là ngũ vị tạp trần. Không biết phải mở miệng nói chuyện như thế nào.
Trương Quốc Dương một mặt thì nhớ con trai, muốn hắn về nhà. Mặt khác lại nghĩ nếu con trai trở về thì ông không có thịt để ăn, còn có chút chua, giống như người phụ nữ của mình bị người khác cướp mất.
Còn Lâm Kiều Kiều mấy ngày qua hoan ái cùng ba chồng, cũng quên mất mình có chồng đang đi công tác bên ngoài. Kiếp trước Lâm Kiều Kiều rất yêu Trương Đào nhưng yêu sai cách, làm cho hai người trở mặt thành thù.
Sau khi trọng sinh cô không yêu cũng không hận Trương Đào, chỉ hy vọng sống ngày qua ngày, không ngờ lại phát sinh quan hệ với ba chồng.
Hai người rời giường, Lâm Kiều Kiều quấn khăn tắm quanh người, trước khi rời khỏi cô nói với ba chồng:
"Ba đừng nghĩ nhiều, cũng đừng tự trách, con sẽ lo lắng."
Trương Quốc Dương nghe lời nói chứa đựng