Nói và vỗ nhẹ lên đầu gối.
Cậu bé còn nhấc hai cái chân nhỏ ngắn cũn chạy tới, trêи người mặc bộ quần áo ngủ màu xanh da trời in nhân vật hoạt hình, cực kỳ đáng yêu.
Hàn Quốc Đổng duỗi tay ra, bế cậu bé ngồi lên đầu gối mình.
Nhìn khắp Hàn gia, không có đứa cháu nội ruột nào có được đãi ngộ này, không ngờ một đứa cháu ngoại lại chiếm hết.
Ai bảo A Thận cũng họ Hàn cơ chứ?
Hơn nữa, trong tất cả những đứa cháu của ông ta thì cậu bé này là người thông minh nhất, từ nhỏ đã hiểu chuyện hơn đám bạn cùng lứa nhiều, quả thực là được Hàn Quốc Đống dốc ruột dốc gan mà yêu thương.
“Ông ngoại đánh thức cháu à?”
“… Vâng.” Cậu bé con gục đầu xuống, để lộ ra nốt ruồi son ở sau cổ phía bên phải.
Ánh mắt người đàn ông dần trở nên mềm mại và ấm áp, trong lòng thầm than di truyền thật mạnh mẽ.
Nốt ruồi này giống y như đúc, vị trí cũng y như đúc, cũng là màu đỏ.
Khụ… Sao ông ta tự nhiên lại đi nhớ tới người phụ nữ không biết tốt xấu kia chứ?
Mấy năm nay không những càng lúc càng nóng tính mà còn học được cách rời nhà trốn đi, hừ! Cứ cho bà ấy đi mười ngày nửa tháng đi rồi mới biết được lợi hại…
“Ông ngoại, sao ông vẫn chưa đi ngủ ạ?” Rốt cuộc cậu bé con đã qua cơn buồn ngủ, ngẩng đầu lên, đôi đồng tử đen láy nhìn chăm chú vào ông ta.
“Đang chuẩn bị đi ngủ rồi.”
“Có phải ngày mai mommy sẽ tới đón cháu không ạ?”
Hàn Quốc Đống giả vờ tức giận: “Sao hả, ở bên chỗ ông ngoại không vui à?”
“Cháu nhớ mommy, bà ngoại…” Ừ, ông ta cũng nhớ.
Hàn Quốc Đông bị chính suy nghĩ của mình dọa cho sợ nhảy dựng lên, cũng đúng, đúng là ông ta rất nhớ con gái.
Cậu bé con đột nhiên nhếch miệng cười ngọt ngào: “Còn cả mẹ nuôi và Hạ Hạ nữa…” Hả?
“Mẹ nuôi?” Ông ta đã nghe thấy cháu ngoại nhắc tới xưng hô này không chỉ một lần, đột nhiên cảm thấy hứng thú, “Là ai thé?”
“Một người bạn thân thiết của mẹ, theo cách gọi của nữ sinh thì gọi là…” hơi dừng một chút, “Khuê mật.”
“Ồ, thế sao, vậy mời cô ấy đến thẳng nhà mình làm khách, được không nào?” A Thận mím môi, lắc đầu, “Mẹ nuôi bận lắm, công ty có rất nhiều việc mà mẹ phải xử lý, quá nửa là sẽ không tới được.”
Hàn Quốc Đống nhướng mày, hơi kinh ngạc, “Công ty á?”
Con gái ông ta còn có bạn thân mở công ty cơ à? Sao chưa nghe nói bao giờ…
“Đúng thế ạ!” Nhắc tới mẹ nuôi, hai mắt cậu nhóc lập tức sáng rực, “Mẹ nuôi làm đầu tư, nhưng, đầu tư là gì ạ? Ông ngoại có biết không?”
Lời này làm cho vẻ mặt kinh ngạc của Hàn Quốc Đông trở về bình thường, thì ra là một viên chức nhỏ trong ngân hàng đầu tư.
Sợ ông ngoại nghe không hiểu, A Thận lại bổ sung: “Ngân hàng đầu tư CK rất mạnh, còn có Hạ Hạ siêu đáng yêu..”
Trọng điểm ở cuối cùng nhưng Hàn Quốc Đông lại chú ý tới nửa câu đầu.
Ngân hàng đầu tư CK? Là CK mà ông ta biết tới đó sao?
Đột nhiên, mắt già hơi híp lại, ánh sáng xẹt qua: “Mẹ nuôi cháu tên