Đàm Hi đi từ trêи lầu xuống, không còn thân mình gợi cảm dưới chiếc váy màu đen nữa mà đã thay sang một bộ đồ rộng rãi ở nhà.
Một cái quần dài màu vàng nhạt, áo len màu nâu nhạt phối hợp với áo khoác tối màu, tóc ngắn cá tính, hào phóng mà giỏi giang.
“Mommy!”
“Me.”
“Mẹ nuôi…” Ba đứa nhóc nhanh chóng xúm lại.
Ngộ Hạ: “Mommy, con có mua bánh kem về cho mẹ đó.”
Nói xong liên quơ quơ cái hộp giấy trong tay.
A Lưu: “Mẹ, mẹ về khi nào thế? Công việc xử lý xong rồi ạ?”
Giọng điệu nghi ngờ như ông cụ non, nhưng trong mắt vẫn tràn đầy sự quan tâm.
A Thận, “Mẹ nuôi, con mang nước cho mẹ.
Đây ạ…”
Đàm Hi xoa đầu con trai, sau đó nhận lấy đồ trong tay Ngộ Hạ và A Thận, nháy mắt tấm tình bị thương đã lành lại.
Khương Mỹ Linh và dì giúp việc đưa ba đứa trẻ đi tắm rửa.
Trong phòng khách chỉ còn lại Đàm Hi và Hàn Sóc, hai người không ngừng trừng mắt với nhau.
“Nói đi, tình hình ra sao rồi?” Hàn Sóc chụp lấy một quả táo trong đĩa đựng trái cây, vừa gặm vừa ngồi xuống sofa, sau đó vỗ vào vị trí trống không bên cạnh mình, “Tới đây, ngồi xuống rồi nói cho đỡ mệt.”
Đàm Hi nghe lời đi tới, cánh môi mím chặt.
“Thất bại rồi hả?”
“Khụ!” Hàn Sóc suýt chút nữa thì nghẹn, “Chuyện này thì có gì ghê gớm đầu cơ chứ, cái gì cũng phải có quá trình, không thể bắt người ta tha thứ cho cậu ngay lập tức được.
Huống chi, Lục đại soái ca cứng đầu như con lừa ấy, không vấp phải trắc trở mới là lạ.”
Đàm Hi ném ánh mắt u oán sang phía Hàn Sóc, không còn dáng vẻ uy phong của một nữ tổng tài nữa mà chẳng khác nào… một cô vợ nhỏ tức giận.
Hàn Sóc bị cái nhìn chằm chằm này của Đàm Hi làm cho xương cốt mềm nhũn ra, “Cậu đừng nhìn tớ như thế, kinh chết đi được… Cái này ấy mà, có thể cho người đàn ông của cậu thử, đảm bảo lập tức mềm lòng ngay.”
“Thử rồi, vô dụng.” Khẽ than, vẻ mặt uể oải.
“Cậu xem cậu đi, sớm biết có ngày này thì cần gì…” Đàm Hi lạnh lùng nhìn sang.
Hàn Sóc lập tức làm động tác kéo khóa miệng, im bặt.
“Lục Chinh… rất khó thu phục.” Đây là kết luận mà Đàm Hi rút ra được sau nửa ngày ở chung.
Hàn Sóc im lặng, đột nhiên như nhớ ra cái gì đó, “Anh ta biết sự tồn tại của Ngộ Hạ và A Lưu không?” Lắc đầu.
“Thế thì đưa hai đứa nhóc tới trực tiếp nhận cha đi, sợ gì không thu phục được!”
“Cậu tưởng tớ chưa từng nghĩ tới sao? Chỉ sợ tới lúc đó anh ấy sẽ càng tức giận tớ hơn thôi.”
“Cái này cũng không được, cái kia cũng chẳng xong, hai người không thấy phiền à?” Hàn Sóc buồn bực không thôi.
“Sóc.” Đàm Hi đột nhiên trở nên nghiêm túc, nhìn chằm chằm vào cô bạn, “Có phải tớ… già rồi không?”
“Gì cơ?”
“Dù sao cũng đã qua 5 năm rồi, đã sắp hai mươi sáu tới nơi.”
Trước mặt người mình thích, mỗi người phụ nữ đều có ít nhiều sự mất tự tin.
Cho dù là người mạnh mẽ như Đàm Hi thì cũng không ngoại lệ.
Chỉ vì, cô để ý Lục Chinh.
Để ý chuyện anh nhìn mà như không thấy, thế nên hoài nghi chính bản thân mình.
Hàn Sóc nghe thấy thế thì nhìn cổ từ đầu tới chân một lượt, xoa cằm, ánh mắt lộ vẻ đánh giá.
Đàm Hi mím môi, trái tim treo lơ lửng giữa không trung.
“Em gái, nói thật nhé, cậu bây giờ với cậu năm năm trước chả khác quái gì nhau.
Ồ, ngoại trừ ngực lớn hơn, ʍôиɠ vểnh hơn, càng làm