Họ rõ ràng rất xa lạ với Đàm Hi, chỉ thỉnh thoảng nghe được từ miệng các nhân viên cũ trong lúc lơ đãng nói chuyện với nhau mà làm lộ ra.
“Năm năm, Thịnh Mậu lại có thêm những gương mặt mới.
Đầu tiên, tôi rất hoan nghênh các bạn…”
Cuộc họp kết thúc, thời gian kéo dài cũng chỉ bốn mươi phút, nhưng cái tên “Đàm Hi” đã ghi dấu ấn sâu sắc trong lòng mọi người.
“Đại Boss nhìn có vẻ rất chi lợi hại thì phải?”
“Đương nhiên rồi, nữ doanh nhaan mạnh mẽ nổi tiếng của quảng trường Paraty”
“Thực sự không ngờ Thịnh Mậu với đầu tư CK lại là một, sau này có phúc rồi…”
“Vừa mới trở tay một cái đã là Thánh Quỳnh Lâu, chỗ đó nổi tiếng lắm đấy!”
“Chị Linda!”
“Chị Linda…”
“Mọi người trông có vẻ phấn khởi nhỉ?” Linda đi đến, tươi cười thân thiện.
“Boss mời đi ăn, đương nhiên là vui rồi.
Vậy… bọn em đi làm việc trước nhé?”
Đàm Hi rời khỏi phòng họp, Lưu Diệu đi theo bên cạnh cô, “Cân nhắc đến sự phát triển nghiệp vụ và quần thể khách hàng, lại cộng thêm hợp đồng thuê văn phòng ở bên Tân Thị đã hết hạn, tôi và tổng giám chế Hứa đã bàn bạc quyết định di chuyển Thịnh Mậu đến thủ đô.
Phong cách thiết kế văn phòng vẫn y như khi còn ở Tân Thị trước kia…”
Lưu Diệu đẩy cửa, Đàm Hi bước vào, nếu không phải cảnh sắc bên ngoài cửa sổ đã thay đổi thì có lẽ cô còn tưởng rằng lại quay trở về văn phòng trước kia.
Hoàn toàn là hiệu quả paste.
“Mọi người thật có lòng”
Lưu Diệu cười, yên lặng khẽ mở cửa bước ra.
Nói cho cùng, để lại một văn phòng cũng là để cho mọi người có hy vọng.
Nếu không có ý niệm đó chống đỡ, có lẽ Thịnh Mậu đã tan rã từ sớm rồi.
Cùng lúc đó, ở trung tâm thương mại trung tâm thành phố.
Nhiễm Dao một tay cầm xiên thịt nướng, một tay dắt cô bé con, “Dì nói không sai chứ? Có phải là thơm lắm đúng không?”
Cô nhóc gật đầu, “Thơm ạ!” Miệng còn dính ớt và tương.
A Lưu ghét bỏ nhìn lướt qua hai dì cháu, nhưng không nói gì.
Bỗng nhiên, một xiên cánh gà được đưa đến trước mặt cậu nhóc…
“Tiểu soái ca, thơm lắm đấy nhé, cháu có muốn nếm thử không?” Giọng điệu dỗ dành, giống như bọn buôn người.
“Đồ ăn rác rưởi.”
Nhiễm Dao nghẹn lời, được thôi, cô cũng phải thừa nhận đây là đồ ăn rác rưởi.
“Không ăn thật à?” Lại