“Tại sao mẹ lại bảo em gọi thế?”
A Lưu trầm ngâm trong chớp mắt: “Chọc tức ông ấy.”
“Vậy… Ông trẻ Hại có nghĩa là ba à?” Mắt to chớp động, ngây thơ vô tội.
“Không phải.”
“Hả?”
“Dù sao bảo chị gọi thì chị cứ gọi.” Tiểu A Lưu đáp một cách ngắn gọn.
“Nhưng mà chị không biết nó có nghĩa là gì… Mới không thèm gọi đầu…”
Ánh mắt Tiểu A Lưu chợt lóe lên, “Nghĩa của ông trẻ Hai… cũng không khác daddy là mấy, vì không được dùng thường xuyên nên bình thường chúng ta ít khi nghe thấy thôi.”
“Thế hả?”
“Ừ!”
“Ờ, thế sau này chị cứ gọi là ông trẻ Hai, có được không?”
“Hoàn toàn có thể.
Ông ấy sẽ… rất vui đấy.”
“Được đấy!”
A Lưu ngáp một cái, “Ngủ đi.”
“Em trai à, ba đẹp trai thật, vừa cao vừa đẹp trai!”
“Em trai A Lưu?”
“Em ngủ rồi à?”
“Vậy chị cũng ngủ thôi.” Ngoan ngoãn kéo chăn bông lên, móng vuốt nhỏ rụt vào, thật ấm áp…
Dưới ánh đèn lờ mờ, đôi mắt vốn dĩ đang nhắm chặt của Tiểu A Lưu lại mở bửng ra, sự sắc lạnh vào tinh ranh cùng tồn tại, khẽ lướt qua trong mắt.
Đàm Hi sắp xếp cho hai đứa con đi ngủ xong, vừa quay lại phòng khách thì điện thoại đổ chuông.
Là Nhiễm Dao.
“Alo, Hi Hi, cậu đã về tới nhà chưa?”
“Về được nửa tiếng rồi.”
“Phù… Vậy là tốt rồi.”
“Nghe giọng điệu của cậu sao cứ như mới đánh giặc xong thế?”
Nhiễm Dao: “Chẳng phải là đánh giặc sao? Cậu không thấy đâu, Lục Soái chẳng quan tâm gì, chỉ muốn nhào theo cậu, người chắn giết người, Phật chắn diệt Phật, biết không hả? Suýt chút nữa chết khϊế͙p͙, còn may là bị tớ và Tống… khuyên ở lại.”
Đàm Hi mím môi, trong đầu hiện lên dáng vẻ cầu xin của người đàn ông, cô không khỏi cắn chặt răng.
Không thể mềm lòng!
“Hi Hi, tớ không hiểu.” Nhiễm Dao nhìn bóng tối ngoài xa, ánh mắt khó hiểu, “Tại sao phải dùng cách này chứ? Qua đêm nay, mặt mũi của Lục Chinh đã mất sạch sẽ rồi, anh ta kiêu ngạo như thế, cậu không sợ…”
“Cậu cũng nói rồi đấy, anh ấy là người kiêu ngạo, tớ muốn biết giới hạn nhẫn nại và bao dung của anh ấy giành cho tớ và bọn trẻ được tới đâu.”
“Cần thiết sao? Rõ ràng hai người yêu nhau như thế.”
Đàm Hi cầm điện thoại đi ra trước cửa sổ sát đất, ánh mắt xa xăm, tầm nhìn gần như phóng ra ngoài không trung.
Sau một lúc lâu, một tiếng than thở nhẹ bật ra khỏi môi: “Vĩnh viễn không nên coi thường thời gian, rất nhiều thứ sẽ thay đổi từ ngày này sang ngày khác, bao gồm cả con người, cũng bao gồm cả tình cảm.
Tớ có thể trước sau như một, kiên định không thay đổi, nhưng anh ấy thì sao chứ?”
“Hi Hi…”
“Không phải tớ không tin anh ấy, ngược lại, nguyên nhân chính vì tin tưởng nên mới làm như thế.
Tớ chỉ đang đánh cuộc, đánh cuộc sự chân thành của anh ấy, đánh cuộc sự tin tưởng vững chắc của bản thân mình…”
“Có thắng không?”
Đàm Hi nhếch môi, “Đương nhiên.” Khi Lục Chinh bỏ đi sự kiêu ngạo, thu lại ánh hào quang, nói ra tiếng “xin lỗi” kia, cô liền biết, mình đã thắng cược rồi.
Lục Chinh vẫn là Lục Chinh của năm năm trước, là người đàn ông có thể vì cô mà vượt mọi chông gai, có thể tạo cho cô một mảnh trời riêng.
“Nếu nói là đánh cược thì không bằng nói là thử, đúng không?”
Đàm Hi im lặng trong chớp mắt: “Nói vậy cũng không sai.”
“Nhưng chẳng phải giữa những người yêu nhau, thử là chuyện kiêng kỵ nhất hay sao?” Không biết Nhiễm Dao nghĩ tới cái gì, trong mắt đã có ánh nước lấp lánh.
“Đúng là kiêng kỵ, nhưng tớ không có lựa chọn nào khác cả, không vì bản thân thì cũng phải vì hai đứa con.
Tới không thể để chúng phải nhận một người cha không hợp cách, cậu nói đúng không?”
“Hình như… tớ nghe cũng hiểu ra đôi chút.”
“Dao Dao,“ Đàm Hi tạm dừng, muốn nói lại thôi, “Lúc trước tớ đã ngầm ra hiệu cho Lục Chinh, để anh ấy nghĩ cách đem tin tức cậu cũng sẽ có mặt ở bữa tiệc tiết lộ cho Tổng Tử Văn, có điều, hôm nay anh ta vẫn cứ tới…”
“Không sao, tớ vẫn ổn.”
“Thực ra cậu không cần để trong lòng những chuyện năm đó tớ nói, có lẽ Tống Tử Văn cũng không có ý đó, khả năng tớ hiểu sai ý là rất cao…”
Đàm Hi nói được một nửa liền không kiên trì được tiếp nữa.
Lúc đó, ở Đại học T, trong buổi tham quan và giao lưu ở cuộc triển lãm, cô gặp Tống Tử Văn lần đầu tiên, trở thành người hướng dẫn tham quan cho anh ta, sau đó còn cùng nhau tham gia một