Ăn cơm trưa qua loa xong, Đàm Hi và Lưu Diệu đi tới bệnh viện quân y số ba.
“Cô tới làm gì?” Cảnh Lam chắn đường, vẻ mặt đầy phòng bị.
Đàm Hi không nhìn bà ta mà nhìn sang phía Bàng Lập Minh, “Hôm qua ông cụ Bàng bị ngã tại bữa tiệc do Thịnh Mậu tổ chức, về tình về lý, tôi là người đứng đầu Thịnh Mậu cũng nên tới thăm một lần, đúng chứ?”
“Ai cần cố ở đây giả tình giả ý, làm bộ làm tịch?” Không chờ Bàng Lập Minh nói, Cảnh Lam đã há miệng chặn họng.
Thu lại ý cười, lúc này Đàm Hi mới nhìn bà ta, trong đáy mắt xẹt qua một tia sắc lạnh, còn hơi ẩn giấu sự bén nhọn.
Dường như Cảnh Lam bị sự lạnh lẽo toát ra từ người cô dọa cho sợ hãi nên hơi lùi về sau, nhưng vẫn không chịu nhận thua mà còn ngoan cố, “Chỗ này… không phải nơi cho cô ngang ngược, mau rời khỏi đây đi!”
Đàm Hi mỉm cười, “Có cầu người tới cửa đều là khách, thì ra đây chính là phép đãi khách của Bàng gia, thực sự làm người ta phải mở rộng tầm mắt.”
So với Cảnh Lam thần hồn nát thần tính thì Đàm Hi lại có dáng vẻ cực kỳ thong dong, không nóng nảy, không bức bách.
Ai cao ai thấp, thoáng cái đã rõ ràng.
“Cô!”
“Đủ rồi, A Lam, bà vào chăm sóc ba đi, tôi nói với cô ta hai cậu.” Cuối cùng, Bàng Lập Minh lên tiếng.
Đàm Hi mỉm cười đáp lại ông ta.
“Nhưng mà Lập Minh, rõ ràng là cô ta…”
“Được rồi.” Bàng Lập Minh đỡ lấy hai vai của vợ, tươi cười ôn hòa, cũng nói với giọng trấn an, “Cứ để tối xử lý, được không hả?”
Cảnh Lam đành phải ngoan ngoãn đi vào, mỗi bước đi là mỗi bước lưu luyến.
Bàng Lập Minh: “Để khách tới phải chê cười rồi.”
Đây mới là khiếm khiếm quân tử chân chính, mang theo sự thong dong mà năm tháng và thời gian ban tặng, ôn hòa mà mà không ấm áp, lương thiện nhưng không thể coi thường.
Đàm Hi xua tay, “Không sao.”
Một già một trẻ, đứng đối diện nhau trêи hành lang bệnh viện không được rộng rãi cho lắm, tình thế hơi có vẻ giằng co.
“Đàm Hi.” Bàng Lập Minh gọi thẳng tên cô, “Cô không nên tới đây.”
Ba phần cứng rắn, bảy phần than thở.
“Tôi thấy, về tình về lý thì tôi đều nên tới đây một chuyến, huống chi tôi cũng chẳng tay không tới thăm.”
“Cô tổ chức một bữa tiệc như vậy, tụ tập hết các thế lực của thủ đô này lại, rồi bất ngờ tuyên bố… chỉ là vì muốn Lục Chinh mất hết mặt mũi thôi sao?”
“Có vấn đề gì?”
“Dấu ấn quá lớn, ý đồ sẽ không nhẹ.” Trong mắt Bàng Lập Minh xuất hiện sắc tối.
Đàm Hi nhướng mày, “Ví dụ như?”
“Khiến ông cụ phải hối hận, làm Lục Chinh áy náy, chia rẽ hai nhà Bàng Lục, cuối cùng khiến cho ông cháu họ trở mặt thành thù, coi nhau như người lạ.” Phút chốc, trong mắt người đàn ông bắn ra ánh sáng lạnh lẽo mang theo khí thế đè ép về phía Đàm Hi.
Đó là khí tràng của người đã ở vị trí cao nhiều năm.
Ánh mắt hơi lóe lên, nhưng chỉ trong nháy mắt Đàm Hi bình tĩnh trở lại, thản nhiên đón nhận ánh mắt quan sát của đối phương, y như một cái động không đáy nuốt chửng mọi tốt xấu tới từ đối phương.
Sắc mặt Bàng Lập Minh vẫn như thường nhưng trong lòng đã nổi lên sóng to gió lớn.
Rất ít người có thể giữ được bình tĩnh trước ánh mắt của ông ta như thế.
Nếu ông ta nhớ không lầm, cô gái này giờ cũng chỉ mới khoảng hai mươi lăm tuổi mà thôi, sao có thể…
Đàm Hi khẽ cười.
Có lẽ nếu là năm năm trước, cô sẽ cảm thấy thấp thỏm lo âu, có phần kiêng kỵ trước sự đe dọa của Bàng Lập Minh.
Nhưng giờ đây, sau khi đã trải qua nhiều năm khổ cực trước gió lạnh cắt