Giầy tiếp theo, ông cụ ngẩn ra ngay trước cửa.
Trong đầu đột nhiên lại xuất hiện một câu thơ không biết ở đâu ra…
“Lá xanh trắng bạc bọc eo thon, cô gái nhà ai đẹp hút hồn.
”
Bà cụ Lục nhìn thấy ông cụ qua gương nên lập tức quay đầu lại, trong nháy mắt ông cụ có cảm giác như xuyên qua năm tháng dài đằng đẵng, vẫn còn đâu đó hình dáng thiếu nữ thon thả yểu điệu, sườn xám nhã nhặn như trong trí nhớ.
Lúc còn trẻ, Lục Giác Dân vẫn luôn cảm thấy phụ nữ phải mặc vest, để tóc xoăn mới giống phụ nữ thời đại mới.
Mà những cô thiên kim tiểu thư ăn mặc sườn xám bảo thủ, gót sen nhẹ nhàng lại là đại biểu điển hình của phụ nữ chân nhỏ“.
Nhưng hôm nay, ông cụ lại cảm thấy, sườn xám đơn giản, tơ lụa nhẹ nhàng mới là đẹp nhất.
“Ông già, ông ngần người cái gì thế hả?” Đàm Thủy Tâm đi tới trước mặt ông.
Gương mặt già nua của Lục Giác Dân lập tức đỏ bừng lên, đáng tiếc làn da đã chuyển sang đồi mồi, lại đầy nếp nhăn nên nhìn cũng không rõ ràng lắm.
“Khụ… Không… không có gì.
”
“Thật không?”
“Thật mà.
” Vẻ mặt nghiêm túc.
Lúc này bà cụ Lục mới yên lòng, sau đó lại lùi về sau hai bước, để toàn bộ thân mình mặc sườn xám lọt vào trong mắt Lục Giác Dân, “Đẹp không? Liệu màu có nhạt nhẽo quá không?”
Khụ! Mặt già lại đỏ lên.
“Đẹp, màu này rất hợp với bà.
”
“Thật không đấy? Chẳng phải trước kia ông không thích phụ nữ mặc sườn xám sao?”
“Vớ vẩn! Tôi không thích lúc nào chứ?”
“Thì lúc mới cưới tôi đấy, còn nói đây là sản vật của thời đại phong kiến cũ, đáng lẽ nên bị vứt bỏ từ lâu rồi.
”
“… Chắc chắn là bà nhớ nhầm.
”
Đàm Thủy Tâm chẳng buồn tranh luận với ông cụ nữa, nhớ lại những ngày tháng mình tới Lục gia làm dâu, nghĩ tới những cay đắng ngày thường, trong lòng lại thấy chua chát… Thôi bỏ đi, chuyện cũ năm xưa, chẳng cần nhắc lại nữa.
“Nếu ông nói là đẹp, vậy cứ mặc cái này đi gặp Hi Hi thôi.
” Bà cụ xoay người lại, đối diện với gương, “Lại búi tóc nữa là xong…
Nụ cười trêи miệng ông cụ cứng đờ lại, hóa đá, nứt toác theo tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy.
“Không – cho – đi!”
Thì ra không phải mặc cho ông xem, hừ!
Động tác của bà cụ khựng lại, mái tóc bạc trắng xóa ra theo cánh tay hạ xuống, xoay người: “Ông nhắc lại xem nào?”
“Sao không nói hả?”
Đàm Thủy Tâm nhanh chóng búi mái tóc lên cao, lại dùng một cây trâm ngọc trắng đã chuẩn bị sẵn cố định lại, vừa lúc rất phù hợp với chiếc sườn xám màu trắng bạc trêи người.
“Tôi ra ngoài, trưa nay không về ăn cơm đâu.
”
“Khoan đã!” Lục Giác Dân cản đường, “Bà cứ thế mà đi à?” Ném một mình ông ở nhà lẻ loi? “Ồ, bữa trưa tôi đã dặn dò hết với Tiểu Hà rồi, chẳng phải ông đang muốn ăn món thịt Đông Pha hay sao, tôi bảo bà ấy làm cho ông ăn.
”
Lục Giác Dân hừ lạnh: “Tôi muốn ăn món do bà làm!”
“Tôi đã dạy Tiểu Hà rồi, bà ấy làm hoàn toàn không khác gì tôi làm hết.
” Bà cụ Lục kiên trì giải thích.
“Tôi muốn ăn món do bà làm.
” Gằn từng chữ một.
“Ông già, ông nói lý chút đi, tôi đã nói rồi, hương vị giống nhau cả.
”
“Giống chỗ nào chứ?”
Đàm Thủy Tâm bất đắc dĩ: “Vậy ông nói xem khác nhau ở chỗ nào?”
“…” Dù sao cũng không phải bà làm.
“Chẳng lẽ ông…” Bà cụ Lục nghi ngờ nhìn ông.
Ánh mắt Lục Giác Dân hơi lóe lên, đôi tai đỏ rực, bị phát hiện rồi sao?
“Được lắm! Tôi biết ngay là vì ông không muốn cho tôi đi gặp Hi Hi nên mới lấy cớ nhiều thế! Chẳng phải đếm qua ông đã đồng ý rồi sao, không nhúng tay, không nhúng tay.
Kết quả lại bắt đầu lo Đông lo Tây, sao ông lại có thể lật lọng được hả? Quả thực tức chết tôi!”
“Đánh rắm! Bà đừng có nói hươu nói vượn!” Lục Giác Dân quát lên, mặt càng đỏ, gân cổ cãi.
“Nhìn đi nhìn đi, thẹn quá thành giận, còn không thừa nhận à?”
Lục Giác Dân suýt chút nữa tức đến giậm chân: “Tôi nói không cho đi là không cho đi!”
“Thế tôi càng muốn đi thì sao hả?” Bà cụ mà đã bướng lên rồi thì sức chiến đấu cũng không hề tầm thường.
Từ sau lần bỏ nhà ra đi tới mức cãi cọ muốn ly hôn, Lục Giác Dân hoàn toàn