Hứa Cường nhìn cô chớp cái mắt trở nên sáng quắc. Đáng tiếc người phụ nữ này lại chẳng có động tác gì tiếp, khiến anh ta cảm thấy thất bại.
“Mời Đàm Tổng đi theo tôi, tất cả mọi người đều đã tới đông đủ rồi.” Vương Văn Phong nhường đường, làm tư thế mời.
Đàm Hi cong môi, cũng không từ chối, giẫm giày cao gót đi nhanh về phía phòng họp, Hứa Nhất Sơn tận chức tận trách đi theo ở phía sau.
Lần lộ mặt này tự nhiên là một trận rối loạn.
“Nữ ma đầu của quảng trường Paraty kia ư? Chẳng phải là một bà già hay sao?”
“Người này… trẻ quá…”
“Nhìn cũng chỉ hơn hai mươi là cùng, đùa cái kiểu gì thế?”
“Không phải là trò đùa của kẻ nào đấy chứ?”
Sôi nổi bàn tán, chầu đầu ghé tại.
Đàm Hi vờ như không nghe thấy, lập tức đi tới vị trí cao nhất, thản nhiên ngồi xuống trước mặt một đám người.
Hành động này làm cho những tiếng nghị luận lập tức im bặt.
Chỗ đó vốn dĩ là ghế của đồng sự Vương, nhưng giờ thì…
Mọi người không hẹn mà cùng nhìn về phía Vương Văn Phong tiến vào sau một bước, không khí trở nên rất gượng gạo.
Người sau lại cười hiền lành, không hề tức giận, đi tới vị trí ghế bên phải bên dưới vốn dĩ là chuẩn bị cho Đàm Hi rồi ngồi xuống.
Mọi người thấy thế, mỗi người một suy nghĩ riêng.
Ngay cả Hứa Cường cũng không khỏi sửng sốt.
Đàm Hi lại chẳng bận tâm, dường như hết thảy đều xảy ra theo lẽ thường.
“Xin lỗi đã để các vị đợi lâu, Đàm Hi, Đàm trong đàm thoại, Hi trong vui vẻ rộn ràng, tin tưởng hẳn mọi người đều biết tôi là ai. Thiên Dụ cũng đã chuyển sang tay tôi một thời gian rồi. Hôm nay chính thức gặp mặt mọi người, nói sớm cũng không sớm, muộn cũng không phải muộn, dù sao tương lai sau này, chúng ta sẽ làm cộng sự của nhau trong một thời gian rất dài nữa.”
Vẻ mặt Hứa Cường khẽ thay đổi, nụ cười của Vương Văn Phong lại bất biến.
“Hôm nay tôi tới đây chủ yếu là muốn nghe ý kiến của các vị. Dù sao thực lực của Thiên Dụ cũng rõ như ban ngày, mà các vị ở đây chính là người chống đỡ cho những thực lực đó. Với cá nhân tôi mà nói, tất nhiên rất mong mọi người cùng ở lại, cùng xây dựng một tương lai tốt đẹp. Nhưng nếu có ai nhất quyết dứt áo ra đi, tôi cũng không thể nào ngăn cản được, đúng không?”
“Thế nên, quan trọng nhất là sự cân bằng, chúng ta là người làm ăn, kiểu gì cũng phải dựa trêи cơ sở anh tình tôi nguyện, các vị cảm thấy tôi nói thế có đúng không?”
Hai câu nói rất rõ ràng về tương lai sau này, thậm chí không có ý dò hỏi.
Tác phong làm việc thẳng thắn như thế khiến cho mọi người ngơ ngác không biết làm sao.
Toàn bộ căn phòng yên lặng trong chớp mắt.
Ánh mắt những người khác đảo qua đảo lại giữa Hứa Cường và Vương Văn Phong. Hai người này không lên tiếng thì bọn họ cũng không tiện