“Anh gọt đấy à?”
“Nếu không thì còn ai?” Ném khăn lông sang một bên, Lục Chinh đưa tay ôm cô.
Đàm Hi thò tay cầm lên một miếng trái cây, đưa vào miệng, chưa kịp cắn đã bị người đàn ông ghé sát lại cắn mất. Cô không nhịn được trợn trừng mắt, “Rõ ràng còn đầy, sao lại cướp của em?”
“Miếng em cắn ngon hơn.”
Cũng không biết tại sao lại thế này, đã nói là ngồi ăn trái cây nhưng cuối cùng lại là môi chạm môi, sau đó là một màn không thể cứu vãn.
“Mommy, con về… ai nha!” Giọng hưng phấn của cô bé con đột nhiên im bặt.
Đàm Hi và Lục Chinh đều cứng đờ người, sau đó nhanh chóng tách ra.
Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Ngộ Hạ đang dùng hai bàn tay nhỏ che mắt nhưng lại hé mở khe ngón tay ra, rõ ràng đang nhìn trộm.
A Lưu đứng thẳng tắp ở một bên. À, nếu cậu nhóc muốn nhìn thì cứ quang minh chính đại mà nhìn.
Bác Từ hơi xấu hổ, nhưng vì làn da đồi mồi nên không nhìn rõ rốt cuộc có đỏ mặt hay không. Còn bà cụ Lục cười rất tươi, mơ hồ còn hiện lên sự hưng phấn nữa.
“Ba, ba và mommy đang chơi trò hôn nhau ạ?” Ngô Hạ bổ nhào vào lòng Lục Chinh, ngẩng đầu lên, trong đôi mắt hạnh tràn ngập sự tò mò.
“Trong mắt mommy có bụi, ba đang giúp mẹ con thổi.” Luận về nói dối mà vẫn giữ vẻ chính trực thì chỉ phục mỗi Nhị Gia.
“Nói dối! Anh A Thận nói cái này là hồn, chính là miệng sát miệng ấy, lắm lúc còn vươn lưỡi ra nữa.”
Đàm Hi: “…”
Lục Chinh: “…”
Con gái, con bác học như vậy, thật sự khiến người ta phải sốc.
A Lưu cũng không nhàn rỗi, ăn vạ trong lòng Đàm Hi, nhìn Lục Chinh chằm chằm với vẻ phòng bị, vừa rồi dáng vẻ của người này rõ ràng là muốn nuốt chửng mẹ nhóc, đáng ghét!
Cuối cùng, bà cụ Lục phải ra mặt, dỗ hai đứa trẻ đi.
Trước khi đi còn nháy mắt với Đàm Hi, “Khụ… Hai đứa cứ tiếp tục đi, đảm bảo sẽ không có ai tới quấy rầy nữa.”
Đàm Hi và Lục Chinh: “…”
Tối đến, hai đứa nhóc tắm rửa xong liền chạy vọt về phía phòng Đàm Hi.
Bà cụ Lục ở đằng sau gọi cũng không được, “Từ từ thôi… Cẩn thận kẻo ngã… Lau khô chân đã…”
“Cháu biết rồi mà cụ!”
Sau đó, người như bị một trận gió cuốn đi không thấy nữa.
Đàm Thủy Tâm đứng tại chỗ lắc đầu, nhìn như bất đắc dĩ nhưng sự từ ái sâu đậm trong mắt lại không thể nào hòa tan được.
Lục Chinh tắm xong ra ngoài, không hề nhìn thấy vai ngọc nửa lộ, thân thể quyến rũ của bà xã mình ở trêи giường mà lại thấy hai cục tròn tròn đang lăn lộn.
“Ô? Ba, ba cũng ở đây ạ?” Cô bé con ngồi trêи chắn, hai chân nhỏ trắng nõn khẽ đong đưa.
A Lưu ngồi dựa ở đầu giường, trong lòng ôm một quyển sách rất dày, không nói gì, chỉ nhìn Lục Chinh bằng ánh mắt lạnh căm.
Sắc mặt Nhị Gia lập tức đen kịt.
Lúc này, Đàm Hi mới đẩy cửa từ ngoài vào, cảm giác không khí giữa một lớn hai nhỏ có phần kỳ lạ, “Làm sao thế?”
“Mommy, đêm nay ba ngủ cùng chúng ta hay sao ạ?” Cô bé con lên tiếng trước.
A Lưu cũng nhìn cô.
“Không, ba ngủ ở phòng khách.”
Nhị Gia đau lòng, đôi mắt u oán nhìn Đàm Hi như đang muốn nói em là đồ bội tình bạc nghĩa!
Đàm Hi đáp lại anh bằng ánh mắt trấn an.
“Mommy, ba ngủ ở phòng khách thì sao lại phải sang phòng mẹ tắm rửa ạ?”
“À… Khả năng là do bồn tắm của mẹ dùng thích hơn.”
“Phòng cho khách thì không giống a?”
“Có lẽ… hình như… không giống.”
“Ô.”
Cuối cùng, Lục Chinh vẫn bị đuổi sang phòng dành cho khách.
Chuyện này còn chưa phải tệ nhất, lúc sang đó anh còn gặp phải bà cụ Lục. Đàm Thủy Tâm lập tức hiểu rõ vấn đề, “Hai đứa trẻ lại quấn lấy Hi Hi phải không?”
“… Vâng.”
“Không sao, cứ từ từ.” Bà cụ khuyên nhủ.
“… Vâng.”
“Sau này quen thì tốt rồi.”
Nửa đêm, Lục Chinh trằn trọc trong căn phòng lạnh như băng dành cho khách, không thể nào ngủ say nổi.
Lần thứ N phát ra tiếng thở dài…
Đột nhiên, khóa cửa