Cốc cốc”Mời vào” Đàm Hi vô thức di chuyển ánh mắt khỏi tập tài liệu, thấy Lưu Diệu đẩy cửa bước vào.”Đến đúng lúc lắm, trong bản kế hoạch của phòng đầu tư nộp lên có hai chỗ số liệu không được chuẩn xác lắm, anh kiểm tra lại một lượt, nếu như có vấn đề thì bảo họ mang về làm lại”
Lưu Diệu nhận lấy tập tài liệu, “Được.”
“Đúng rồi, anh tìm tôi có chuyện gì?” Đàm Hi đặt bút xuống, dựa vào ghế tựa, hất cằm lên với anh ta, “Ngồi đi”
Trải qua khoảng thời gian tiến hành chỉnh đốn, Thịnh Du đã dần dần đi vào quỹ đạo, các phòng ban cũng bắt đầu vận hành theo quỹ đạo tích cực.
Bởi vậy, vị Tổng tài là Đàm Hi cũng có nhiều thời gian rảnh rỗi, tâm trạng thoải mái hơn.
Nhưng Lưu Diệu lại không được thoải mái, bởi vì trong lòng anh ta vẫn luôn nhớ đến một chuyện, nhưng lại do dự không biết phải mở lời như thế nào.
Vừa nghe Đàm Hi hỏi vậy, lời nói đã đến bên miệng lại dừng lại, nuốt ngược vào bên trong, sau đó lấy chuyện khác để báo cáo thế vào.
“Phòng quản trị rủi ro1đều nói không đủ người, gào muốn có thêm người mới, cô thấy sao?”
“Giao cho Châu Miễu đi, cô ấy tự biết chừng mực”
“Phòng đầu tư và đầu tư chứng khoán tuy không mở lời nhưng cũng rất thiếu người, hay là đồng thời tuyển luôn?”
Đàm Hi gật đầu: “Như vậy cũng được, anh nói chuyện với Châu Miễu đi. Ngoài ra chuyện phía Thực phẩm Cửu Châu, nhớ cho người theo sát”
“Nhưng Cửu Châu cũng rất tinh mắt, có lẽ họ biết rằng Thịnh Dụ nay đã khác xưa, không còn công ty đầu tư nào lớn hơn có thể cung cấp dịch vụ đầu tư chất lượng cho họ được nữa, ít ra thì trong phạm vi thủ đô, Thịnh Dụ là sự lựa chọn tốt nhất của họ”
Đàm Hi cau mày, liếc nhìn anh ta, “Phải khiêm tốn, nói chuyện cũng không8được quá tự mãn, trước khi còn chưa nắm được hợp đồng gia hạn dịch vụ thì bất cứ biến cố nào cũng đều có thể xảy ra, không được lơ là sơ suất”
Vẻ mặt Lưu Diệu trở nên nghiêm túc, “Xin lỗi, do tôi làm bừa”
“Không sao, điều đó chứng tỏ Thịnh Du đã cho chúng ta niềm kiêu ngạo”
Lưu Diệu cười, anh ta càng muốn nói là: Nguồn gốc niềm kiêu ngạo là do cô.
“Còn có chuyện gì nữa không?”
“… Hết rồi” Rốt cuộc vẫn không cất lời hỏi được, “Đàm Tổng, vậy tôi ra ngoài trước đây”
Khoảnh khắc xoay người rời đi, đôi mắt Lưu Diệu hiện lên sự buồn bực. Anh ta nghĩ, cứ đợi tiếp vậy, có khi Đàm Hi đã có sắp xếp cả rồi…
“Đúng rồi…”
“Đàm Tổng?” Lưu Diệu đột nhiên xoay người lại, đôi mắt rực sáng long2lanh khác thường.
Đàm Hi lấy làm lạ liếc nhìn anh ta: “Nếu anh đến phòng