Không ít người nhìn thấy được cơ hội cực kỳ lớn ở bên trong nên lần lượt nộp hồ sơ cho con vào Cẩm Hoa học, có một số nhà con còn chưa đến tuổi, nên mượn đủ mọi quan hệ thân thích, quãng thời gian đó cánh cửa của Cẩm Hoa như sắp bị đạp đổ đến nơi.
Nhưng đáng tiếc số trẻ được giữ lại đã ít lại càng thêm ít.
Dù sao thì ngoài hạn chế về học phí, còn phải xem tố chất của bản thân đứa trẻ nữa.
Cũng chỉ có ít trẻ vượt qua được khảo hạch.
Cứ như vậy, hai chị em Ngộ Hạ và A Lưu chính thức bắt đầu quãng thời gian học mẫu giáo tươi đẹp.
Ngày đầu tiên đi học, Lục Chinh và Đàm Hi đồng loạt xuất quân, đưa hai nhóc đến tận cổng trường.
“Mommy, con không nỡ xa mẹ mà…” Cô nhóc con bĩu môi, khóe mắt ửng đỏ.
“Nào, đã nói là không khóc rồi mà” Đàm Hi giơ tay ra, chỉnh lại tóc đuôi sam cho con gái.
“Bé cưng không khóc”
“Vậy thì tốt”
“Mommy, chiều mẹ đến đón con sớm nhé”
“Nhỡ chẳng may mẹ quên thì sao?”
“Mẹ không quên đâu?
“Ngoéo tay nhé”
Đàm Hi giơ tay ra, “… Ngoéo tay hứa là làm, một trăm năm sau cũng không được thay đổi”
“Nhưng mà mommy à, con không muốn đi, oa oa oa… con muốn đi cùng mẹ… đến công ty cơ…”
Đã nói là không khóc nhưng cô bé vẫn khóc, sau đó dỗ thế nào cũng không được.
Lục Chinh tiến lên, ôm con gái vào trong lòng, “Ngoan nào, ở đây có rất nhiều bạn nhỏ, thầy cô giáo cũng rất tốt. Con gái tin ba đi, chắc chắn con sẽ thích chỗ này.”
“Không… con không thích đâu…”
“Như vậy đi, con thử đã xem sao, nếu như con không thích thì ngày mai chúng ta không đến đây nữa, có được không?”
“Thật không ạ?” Cô bé ngừng khóc, đôi mắt hạnh chớp chớp, nước mắt bên trong thi nhau tuôn ra.
“Đương nhiên rồi.”
Cô bé mím môi, “Ba hứa đấy nhé”
Lục Chinh gật đầu, “Ừ”
Hai chị em dắt tay nhau đi đến cổng trường, nói đúng ra phải là A Lưu kéo Ngộ Hạ về phía trước.
Cô nhóc đi một bước lại quay đầu lại ba lần, dáng vẻ như muốn khóc.
A Lưu: “Chỉ biết khóc”
Ngộ Hạ trừng mắt: “Em trai xấu xa”
“Đi thôi.”
“Em dữ quá đi…”
Đàm Hi nhìn theo hai chị em được giáo viên đón đi, nhất thời vô vàn cảm xúc dâng lên trong lòng, “Đại Điểm Điểm, có… có phải là em già rồi không?”
Lục Chinh bật cười, “Em cảm thấy có nên nhắc đến chuyện tuổi tác trước mặt anh không?”
“Đúng đó, em lại quên mất là anh đã sắp bốn mươi…ưm!”
Nụ hôn đến quá nhanh không kịp để phòng.
“Chế anh già à?! Hửm?” m cuối trầm khàn run run, từ tính động lòng người.
Đàm Hi nhón chân, nhào tới, cắn một cái lên môi anh, “Càng già càng dẻo dai, rong ruổi ngàn dặm”
“Vậy thì em chính là chiến trường anh muốn chiếm.”
Nói xong, vẫn muốn hôn cô tiếp, nhưng bị Đàm Hi chặn lại ở ngực.
“À ừm thì… đang ở cổng trường, cẩn