Đàm Hi đi được hai ngày, Lục Chinh vẫn đi làm như bình thường nhưng khí áp quanh người đã tăng lên cấp N rồi.
Không chỉ Trần Khải cảm nhận được mà nhân viên cấp thấp hơn cũng đã thể nghiệm qua.
“Giám đốc Ngô lại bị ăn chửi và đuổi1ra ngoài đấy à?”
“Chửi? Anh cũng quá để cao Ngô béo rồi đấy. Lục Tổng chỉ cần dùng ánh mắt là đã xử lý được lão béo đó rồi, trừng như này này, một giây sau lão béo đã mềm cả chân đấy biết không?”
“Khủng bố thế sao?”
“Anh có thể8đi thử xem?”
“Thôi bỏ đi…”
“Theo lý thuyết, khoảng thời gian trước còn phát kẹo mừng, mấy ngày này đáng ra phải là đêm xuân ngắn ngủi, từ đây hoàng đế không lên triều sớm nữa mới đúng chứ!”
“Không phải nguyên nhân tình cảm, vậy chẳng lẽ có vấn đề gì2trong làm ăn ư?”
“Công ty vẫn vận hành tốt đẹp mà, mỗi ngày đều hốt bạc, có thể xảy ra vấn đề gì được?”
“Rồi! Tôi hiểu ra rồi.” Vỗ tay chát một cái.
“Hiểu ra cái gì?”
“Không được thỏa mãn chuyện ấy chứ sao!”
“Vui quá nhỉ? Đang nói gì thế: Cho4tôi nghe với nào.” Trần Khải đột ngột xuất hiện ở cửa văn phòng như một bóng ma.
Mọi người một giây trước còn đang ríu rít lập tức im như thóc.
“Nói đi, sao không tiếp tục nữa? Hay là tại tôi ở đây nên mọi người không tiện nói ra?”
“Không… không ạ…”
“Thư ký Trần, sao anh lại xuống đây thế? Uống cà phê à?”
“Sếp vừa mới gọi đồ ăn nhanh buổi chiều, nếu không chê thì anh cũng ăn cùng đi.”
“Chỗ tôi còn có cả salad trái cây nữa…”
Trần Khải đảo mắt nhìn mọi người, vẻ mặt nghiêm túc, ánh mắt lãnh đạm: “Công ty mời mọi người tới không phải để tán dóc chuyện thời tiết, càng không phải uống trà chiều, ăn salad trái cây.”
Mọi người thi nhau cúi đầu, tỏ vẻ lắng nghe.
Sắc mặt Trần Khải hơi dịu lại, “Được rồi, lập tức báo cho giám đốc các bộ phận, tháng này tổ chức hội nghị thường kỳ sớm, đúng một giờ sau sẽ bắt đầu ở phòng họp nhỏ.”
“Vâng.”
Từng người nhận lệnh rời đi.
Kết thúc hội nghị, Lục Chinh dẫn đầu rời đi, lại có thêm hai giám đốc bộ phận bị ăn chửi xối xả.
Trần Khải cũng theo sát phía sau.
Mãi tới lúc này, bầu không khí cứng đờ trong hội trường mới dịu xuống, y như cái vung nồi áp suất được mở ra, rốt cuộc có thể phóng thích cảm xúc của mình.
Một đám các giám đốc bậc cao ngồi tựa vào ghế, cả người mềm nhũn, không khỏi thi nhau vỗ ngực, thuận khí các kiểu.
Nguy hiểm thật…
Bop!
Vừa về đến văn phòng, Lục Chinh đã lập tức ném điện thoại lên bàn làm phát ra một âm thanh cực lớn.
Chân Trần Khải cứng đờ, tiến không được, lùi cũng chẳng xong.
“BOSS, báo cáo tổng kết của bảy bộ phận đều được tổng kết ở đây.” Trần Khải đặt tài liệu xuống, “Tôi… ra ngoài nhé?”
“Giúp tôi đặt một vé máy bay đi NewYork.”
Trần Khải đờ ra, “Nhưng mà tới đây cũng không có công việc gì…”
“Chuyến đi tư nhân.”
“… Bao giờ ạ?”“Càng nhanh càng tốt.”
Trần Khải rũ mắt, tầm mắt vừa lúc rơi xuống cái điện thoại bị Lục Chinh vô tình ném xuống trêи bàn.
Giao diện vòng bạn bè?
Người trêи cùng, Nhiễm Dao.
Chín bức ảnh nhỏ hiện lên, không có status đính kèm.
Ba bức đầu tiên là ba ly rượu cocktail, một lam, một hồng, một nâu.
Ba bức ảnh ở giữa, ánh sáng đều hơi tối, nhưng mơ hồ có thể phân biệt là bức ảnh chung của ba người phụ nữ, Đàm Hi ở vị trí giữa.
Ba bức cuối cùng lại càng thú vị hơn.
Đàm Hi rũ mắt, môi nở nụ cười, ghé sát vào một người phụ nữ đang chỉ mặc váy ngủ, bối cảnh là một hành lang sáng đèn, dường như chụp xong còn sửa thêm hiệu ứng nên nguồn sáng có vẻ cực kỳ sung túc và sáng ngời.
Bức thứ hai từ dưới lên vẫn là Đàm Hi, đang cùng một anh chàng ngoại quốc mắt xanh đẹp trai nhìn nhau, giữa hai người là quầy bar, ở giữa là một ly rượu cocktail màu xanh lam, so với bức trước