Bà cụ Lục và dì Hà đang ngồi trêи sofa xem một bộ phim thần tượng thanh xuân vườn trường một cách say sưa, căn bản chẳng thèm nhìn anh lấy một cái.
“Đều không đúng, quần tượng bên xanh phải ở chỗ này.” A Lưu đi tới, nhìn thoáng qua rồi dịch vị trí nguyên bản của quần tượng trêи bàn cờ đi, “Đưa mã cho cháu.”
Bác Từ lập tức đưa quân cờ ra.
A Lưu đặt nó xuống một vị trí, ngay sau đó lại cầm quân tượng màu đỏ trêи tay Lục Giác Dân đặt xuống một vị trí khác.
“Xong rồi, lúc trước là như thế này này.”
Ông cụ Lục vỗ đùi, “Đúng rồi! Thế này mới đúng, tôi đã bảo là tượng ở đây mà lại.”
Bác Từ: “Cậu chủ nhỏ của nhà chúng ta vẫn lợi hại nhất.”
Trước giờ vẫn cứ nói “đã gặp qua là sẽ không quên được”, nhưng liệu có bao nhiêu người có thể chân chính làm được chứ?
Thì ra, không phải ba quân cờ bị chạm vào lệch vị trí mà tận bốn quân!
“A Lưu,“ Lục Giác Dân vẫy tay với cậu nhóc, “Qua đây với cụ nào.”
“Vâng.” Đi tới.
“Có muốn học chơi cờ tướng không?”
“Chính là cái này ạ?”
“Có thể thử một chút.”
Ngày hôm sau, Đàm Hi đi làm.
“Đàm Tổng đã về rồi ạ?”
“Chào buổi sáng, Đàm Tổng.”
“Morning, Ms Tan.”
Đi vào thang máy, lên thẳng tầng 27.Đinh.
Cửa hợp kim mở ra, Đàm Hi bước ra, Judy đứng chờ bên cạnh thuận thế tiến lên, bắt đầu báo cáo những việc cần làm hôm nay.
“… Là như thế đấy ạ!”
Đàm Hi đẩy cửa văn phòng ra, đặt túi xách xuống, cởi áo vest treo lên giá, “Từ chối bữa tiệc của đổng sự Hoàng, tổng kết tài vụ để lại sau, bảo bộ phận đầu tư trực tiếp gửi kế hoạch quý lên cho tôi. Mặt khác, vừa rồi cô bảo có một người họ Dương hẹn gặp mặt trước đúng không?”
Judy gật đầu, “Đúng vậy.”
“Tên là Dương gì cơ?”
“Dương Tự, anh ta nói là bạn cũ của cô.”
Đàm Hi nhướng mày, cô vẫn nhớ cái tên Dương Tự, cũng không biết có phải “Dương Tự” này có phải là “Dương Tự” đó không.
“Có cần từ chối không ạ?”
“Không cần, bảo anh ta chiều nay tới thẳng văn phòng của tôi.”
“Vâng.”
“Gọi giúp tôi Lâm Tầm và Hứa Nhất Sơn tới đây.”
Judy lĩnh mệnh rời đi, rất nhanh, có tiếng gõ cửa truyền vào.
Hai người đồng thời vào cửa, Đàm Hi hất cằm về phía đối diện, “Ngồi đi.”
Hứa Nhất Sơn và Lâm Tâm liếc nhìn nhau.
Trong ấn tượng của bọn họ, hình như chưa bao giờ bọn họ bị nữ ma đầu cùng gọi tới thế này.
“Nhất Sơn, anh muốn xin nghỉ đi hưởng tuần trăng mật à?”
“Phải.”
“Bao lâu?”
“Nửa tháng.”
“Đã bàn bạc xong với Trình Vũ rồi chứ?”
Hứa Nhất Sơn gật đầu, “Cô ấy muốn đi châu u, nếu đi ít ngày quá thì không dễ sắp xếp.”
“Được, tôi duyệt.” Đàm Hi vung tay lên, “Nhưng mà anh phải xử lý xong hết công việc hiện tại đã rồi mới đi được.”
“Cảm ơn Đàm Tổng!”
“Không có gì, anh đi làm việc của mình đi.”
Hứa Nhất Sơn rời đi, lúc đóng cửa lại liền lập tức thở phào nhẹ nhõm. Có thể coi như hắn đã… may mắn không làm nhục mệnh không nhỉ?
Phải nhanh chóng gọi điện cho vợ báo tin vui mới được!
Trong văn phòng, chỉ còn lại Đàm Hi và Lâm Tẩm.
“Tình hình bên Phúc Tường thế nào rồi?”
Lâm Tâm đưa số liệu báo cáo đã phân tích rõ ràng cho cô, “Đều phát triển thuận lợi theo đúng mong muốn ban đầu của chúng ta, muộn nhất là ngày mai có thể bán ra toàn bộ.”
Đàm Hi cúi đầu lật xem, “Thế này cũng coi như chúng ta đã cho Phúc Tường một câu trả lời thỏa đáng rồi, liên hệ với bên kia đi, đã đến lúc rút về.”
“Hôm qua đã báo rồi, bên chỗ Phúc Tường cũng tỏ vẻ rất hài lòng với xu thế của giá cổ phiếu hiện tại, còn tổ chức lễ mừng công. Cô xem…