Amy vừa vào bên trong đã cảm thấy bầu không khí lạnh lẽo đè nén. Cô ta nắm thật chặt áo khoác ngoài, hít sâu, đứng thẳng người lên. “Chu Tổng.”
“Ngồi đi.” “Tôi có một suy nghĩ.” Amy đánh giá trạng thái người đàn ông, mang theo giọng điệu thăm dò. “Nói ra nghe xem” Chu Dịch đóng nắp bút, gập lại tập tài liệu, ngửa người ra sau dựa vào ghế. “Về bộ phim tối qua, Hoa sơn trà…”
Người đàn ông nhíu mày, ánh mắt thâm trầm tối tăm.
“Tôi cho rằng…” Amy cắn răng, “Chole là một nữ diễn viên rất có tiềm năng, chúng ta hoàn toàn có thể ra tay trước, giữ cô ta ở lại Thế Kỷ, tin rằng cộng thêm sự bồi dưỡng đào tạo, tương lai chắc chắn sẽ làm nên chuyện.”
“Cho dù cô ta còn có một thân phận khác?” “Cho dù cô ta là Hàn Sóc, nhưng diễn xuất của cô ta mọi người đều đã được chứng kiến! Tôi có dự cảm, bộ
Hoa sơn trà nhất định sẽ hot!” “Ha…” Chu Dịch cười lạnh, “Cô lấy gì ra để bảo đảm trong khi bộ phim đó hot, cô ta sẽ không bị dư luận công kϊƈɦ? Rồi lại lấy gì ra để bịt miệng họ lại? Nếu như, cô ta giống như năm năm trước, biến mất không tăm tích, cố định sẽ cứu vãn lại tổn thất như thế nào?”
Amy á khẩu không nói được gì.
“Cô nghĩ cho kỹ rồi hãy nói Chu Dịch cười lạnh. “Chẳng lẽ chúng ta cứ bỏ lỡ một hạt giống tốt như vậy sao?” “Tôi nhớ trước đây hình như cô không nói như vậy?” Hai má Amy đỏ bừng, “Tôi thừa nhận, suy nghĩ của tôi lúc đó có chút hẹp hòi nông cạn.” “Cô đến chỉ vì chuyện này thôi sao?” “A…Còn nữa, Tiểu Dương của tổ phê bình phim, chính là Dương Hoài, hôm nay cậu ta bị lỡ chuyến bay nên không thể đi Hồng Kông được, dù sao có thêm cậu ta cũng không nhiều, bớt đi một cậu ta cũng không ít.”
“Tại sao lại lỡ chuyến bay?”
“Hình như là… xem phim quá muộn, nên sáng sớm dậy muộn.” “Xem phim?” Chu Dịch nhíu mày. “Hôm qua anh bảo mọi người đến khu C tập hợp mà nên họ mới xem được một nửa bộ Hoa sơn trà. Cậu ta sau khi về lại mua thêm một tấm vé khác, ngu ngốc đợi đến 3h10, xem hết phim ra cũng đã là bốn rưỡi…”
Giọng Amy càng ngày càng nhỏ, bởi vì cô ta đã phát hiện ra được sự thay đổi rõ ràng của Chu Dịch.
Mới đầu còn lạnh lẽo không chút cảm xúc, đến nay đã như đóng băng ngàn dặm, từ mùa xuân vào một cái đã sang đông, cảm giác đó thực sự là không phải sảng kɧօáϊ vừa đâu. Chu Dịch: “Nếu như ngày kia tôi không nhìn thấy bản thảo phê bình phim của cậu ta thì bảo cậu ta thu dọn đồ đạc rồi cút ngay đi cho tôi…”. Amy rụt cổ lại: “Tôi sẽ truyền đạt lại nguyên văn lời anh.”
“Không còn chuyện gì khác thì cô ra ngoài được rồi đấy.” “Vậy còn Chole…”
“Nói sau đi.”
Amy xám xịt rời đi, trước khi đi ra khỏi cửa, cô ta còn nghe thấy Chu Dịch gọi đường dây nội bộ: “Bảo Trương Hướng Dương đến đây.” Cánh cửa khép lại, ngăn bầu không khí lạnh lẽo áp lực trong phòng. Amy vỗ ngực, trong lòng vẫn còn sợ hãi.
Nhưng mà, Chu Tống tìm Trương Hướng Dương làm gì chứ?
Gần đây hình như các nghệ sĩ trong công ty cũng không xảy ra chuyện gì, không nghiêm trọng đến mức phải huy động bộ phận truyền thông đối ngoại giải quyết nguy cơ…
Nhún vai, Amy không nghĩ thêm nữa, sải bước rời đi. Cô ta cho rằng chuyện ký hợp đồng với Chole đã tan tành mây khói rồi, dù sao thì biểu cảm của Chu Dịch lúc đó hình như cũng không vui vẻ gì.
Amy lại nghĩ đến bài viết “không chịu trách nhiệm bại lộ tin tức” trêи tuần san kia. Tối qua sau khi về nhà, cô ta đã lên mạng tìm kiếm, muốn tìm bản gốc. Nhưng đáng