Loảng xoảng—
Hai người đồng thời quay đầu nhìn.
“Hi Hi?”
“Nhóc con?”
“À thì… Em hơi khát nước, ra rót một cốc.”
Lục Chinh đi qua, cầm lấy tay cô, nhíu mày: “Sao lại lạnh thế này?”
“Nửa đêm gió lớn, vừa rồi còn mở cửa sổ nữa…”
Lục Chinh nhìn cửa phòng ngủ khép chặt, xoay người đi vào trong bếp, “Để anh đun nước ấm cho em.”
Đàm Hi ngồi xuống sô pha, trước mắt xuất hiện một bàn tay quơ quơ.
Tầm mắt điều chỉnh tiêu điểm, gương mặt bướng bỉnh, đẹp trai của Thời Cảnh xuất hiện trước mắt.
“Nhóc con, ngẩn người gì thế hả?”
“…”
“Cô nhìn tôi như thế làm gì chứ?” Thời Cảnh rùng mình, “Tuyệt đối đừng nói với tôi bất kỳ lời không an phận nào nhé, cho dù có thì cũng nhân lúc còn sớm mà cắt đứt đi, vợ bạn không thể động, huống hồ lão Lục còn là anh em tốt của tôi!”
“Lúc trước còn luôn hỏi tôi suy nghĩ xấu xa gì về anh, đảo mắt một cái đã cảnh cáo tôi rồi à? Kẹo Thập Cẩm, tốc độ trở mặt của anh còn nhanh hơn lật sách đấy, có phải tôi nên tặng quà gì cho anh không hả?”
Khóe miệng Thời Cảnh giật giật, “Thôi… thôi bỏ đi…”
“Ấm, uống xong đi ngủ.” Giữa hai người có một bàn tay thò vào, một cốc thủy tinh bốc đầy hơi ấm chìa ra trước mặt cô.
Đàm Hi ngẩng đầu lên nhìn, vẫn là gương mặt lạnh lùng kia nhưng ánh mắt không hờ hững nữa, giơ tay nhận lấy, ngửa đầu, ngoan ngoãn uống hết.
“Xong.” Cái cốc trống không chìa ra, trong ánh mắt kinh ngạc của Thời Cảnh, Lục Chinh giơ tay cầm lấy rồi đặt xuống bàn trà.
“Đi ngủ sớm đi.”
“Anh thì sao?” Quay đầu nhìn anh, “Chúng ta ngủ cùng nhau.”
Da đầu Thời Cảnh tê dại, toàn thân nổi đầy da gà.
“… Em vào trước đi, anh còn bận một chút.”
“Oh.” Cô thu lại ánh mắt, ý cười chưa tan, xoay người quay về phòng.
Trong mắt người nào đó lộ ra vẻ nghi hoặc, nhóc con này biết nghe lời từ lúc nào thế?
“Này này này! Cậu nhìn bằng cái ánh mắt gì thế hả, diễn phim tình cảm đấy à? Nơi này còn có chó độc thân, chú ý ảnh hưởng!”
Lục Chinh thu lại ánh mắt, lạnh lùng lườm anh ta.
Quả thực, ánh mắt chẳng khác nào nhìn một chú chó khiến cho sắc mặt Thời Cảnh lập tức đen sì.
“Lão Lục, cậu đối xử với anh em của cậu thế đấy à? Cả ngày tôi phải uống nước lạnh, sao chẳng bao giờ thấy cậu rót cho tôi một cốc nước ấm chứ?”
“Da dày thịt béo, không chết là được rồi.”
Thời Cảnh như phải chịu nỗi uất ức to lớn, gào lên: “Lão Lục, cậu chẳng phúc hậu chút nào!”
“Phóng khoáng chút đi!”
“Còn dám nói tôi? Cậu thì khác gì, chỉ biết thương bạn gái thôi…”
“Thì sao hả?”
“Cậu không thương tôi tí nào à? Tình cảm anh em vứt đi đâu rồi?”
“Tôi thấy cậu còn sống tốt hơn bất kỳ ai đấy.”
“Miễn cưỡng cười vui, ra vẻ ung dung thôi, có hiểu không hả?”
Lục Chinh không cho ý kiến.
“Này, nói thật đi lão Lục, cậu câu được cô nhóc nũng nịu kia ở đâu ra thế? Tiết lộ cho anh em tí đi, biết đâu tôi cũng lừa được một cô?”
“Cậu nghĩ mình là bọn buôn người, muốn lừa là lừa được hả?”
“He he… Cậu còn câu được, sao tôi lại không câu được chứ?”
“Đừng hòng.”
“Thật không ngờ, cậu chừng này tuổi rồi mà còn bắt chước người ta gặm cỏ non. Chậc chậc… Cô nàng kia còn nhỏ quá!”
Vừa thấy còn tưởng là học sinh cấp ba.
Lão Lục này quả thực quá đen tối.
“Cậu biết cái này gọi là gì không? Hoa lài cắm bãy kít trâu đấy! Con gái người ta xinh đẹp như hoa lại bị lão già như cậu gặm mất, phí phạm của trời!”
Lục Chinh nhíu mày, mắt lộ vẻ lạnh lẽo: “Cậu thử nói thêm câu nữa xem.”
Thời Cảnh như vịt bị dẫm trúng cổ, lập tức câm miệng.
“Tiếp theo cậu định thế nào đây?”
Thời Cảnh thu hồi thái độ vui đùa của mình, “Tôi nhất định phải tìm được Yan.”
“Nếu cô ấy bị nghi ngờ có liên quan tới rửa tiền, vậy cậu định thế nào nữa?”
Không khí lập tức ngưng đọng, thật lâu sau không ai nói gì.
“… Nói chung là muốn bảo vệ.”
Mặt Lục Chinh lạnh xuống, ánh mắt sắc lạnh như kiếm sắc ra khỏi vỏ, “Thời Cảnh, đừng quên, cậu là quân nhân!”
“Tôi biết!”
“Cậu mà nghĩ như thế thì có thể trở thành phản đồ bất cứ lúc nào!”
“Lão Lục, nếu là cậu, cậu sẽ làm thế nào?” Siết chặt tay, không ngờ một người đàn ông cũng có thể đỏ mắt nghẹn ngào.
“Dù là ai, đã phạm phải sai lầm thì không đáng được bao che.”
“Cũng bao gồm cả cô bạn gái nhỏ của cậu sao?” Lạnh lùng mỉa mai.
Mày nhíu chặt, “Đây là chuyện của cậu, đừng có áp đặt lên người khác.”
“Tôi chỉ giả dụ thế thôi. Nếu, cô gái nhỏ Đàm Hi kia cũng làm ra chuyện sai lầm gì, liệu cậu có che chở không?”
“Không bao giờ.”
“Nếu cô ấy thật sự làm?”
“Không có nếu.”
“Lão Lục, cậu đang trốn tránh vấn đề của tôi.” Ánh mắt Thời Cảnh chăm chú, ép sát từng bước.
“Nếu, có một ngày, cô ấy thật sự mắc sai lầm, tôi sẽ tự mình… trừng trị cô ấy.”
“A…” Thời Cảnh cười giễu cợt, “Ông Cát nói đúng, luận về công bằng, máu lạnh, quả thực tôi không so được với cậu. Nếu thật sự có ngày đó, chỉ mong cậu, nói được thì làm được!”
“Tôi sẽ không để tình huống như thế xảy ra.”
“Cái gọi là vận mệnh, ai có thể nói chính xác được chứ?”
Ánh mắt người đàn ông như dao, nắm tay siết chặt, tuyệt đối sẽ không có ngày đó…
“Ông Cát có nói lúc nào thì tôi có thể về đơn vị không?”
Lục Chinh không vội trả lời mà hỏi ngược lại: “Phát súng mà cậu trúng kia là thế nào?”
“Ngộ thương.”
“Thời Cảnh, đừng có coi mọi người là khỉ mà chơi đùa. Cậu còn có chuyện gì gạt tôi đúng không?”
“…”
“Nói!”
“Tôi… lúc đi điều tra Hồng Hâm, đã đánh vỡ một cuộc giao dịch súng đạn ngầm.”
“Cậu đã báo lên cấp trêи chưa?”
“… Chưa.”
“Thời Cảnh! Cậu có biết cậu đang làm gì không hả?”
“Tôi sợ rút dây động rừng.”
“Thế nên cậu liền giấu giếm không báo, trơ mắt nhìn hai bên giao dịch hả?”
“Dù có báo lên thì ông Cát cũng sẽ lựa chọn thả để câu cá lớn, sẽ không vì một cuộc giao dịch mà phá vỡ toàn cục.”
“Nhưng cậu không báo lên, đây là sự thật.”
“Đây là cơ hội duy nhất tìm được Yan và cô tôi, tôi không dám đặt cược.”
“Cậu!”
“Lão Lục, chuyện của tôi, sau này cậu đừng động vào nữa.”
“Vậy làm sao cậu lại trúng đạn?” Người thường căn bản không thể làm anh ta bị thương được, trừ phi…
“Tôi nghi ngờ, đứng đầu cuộc giao dịch hôm đó, một bên là cấp cao của tập đoàn Thiên Tước. Người bắn tôi là người da đen, tôi nghĩ… là lính đánh thuê châu Phi.”
“Lính đánh thuê?” Ánh mắt Lục Chinh trầm xuống, “Xem ra, có cá lớn.”
“Tôi nghe thấy người của Hồng Hâm gọi hắn là… Tước gia.”
“Cậu nghe rõ không?”
“Lão Lục, có phải cậu biết gì không hả?”
“Nếu tiếng “Tước gia” này cậu không nghe lầm, vậy thì hẳn là kẻ đứng sau kia đã hiện thân rồi.”
“Cậu nói là Boss lớn của tập đoàn Thiên Tước sao?”
“Ừ.”
“Lão Lục, tôi… có phải đã làm chuyện xấu không?”
“Thời Cảnh, nên đi con đường nào thì cậu phải nghĩ kỹ, đi sai một bước rồi thì không có cách nào quay đầu lại đâu.”
…
Mà lúc này, trong phòng ngủ, chăn vẫn duy trì trạng thái bị lật lên, trêи giường không có một bóng người.
Đàm Hi vẫn ở ngay sau cánh cửa, tay ôm chặt đầu gối, ngồi bệt dưới nền nhà.
Sau một lúc lâu, đôi đồng tử đen láy khẽ giật, chớp mắt, rồi lại chớp mắt.
Thời Cảnh… Thời gia… Thời Tú… Yan…
Người thân mà đời trước chưa từng gặp, đời này lại gặp, mà chẳng có cách nào để nhận nhau.
Viêm Hề đã chết… Yan đã chết…
Chỉ có Đàm Hi còn sống!
Lúc mẹ mất đã hết sức dặn dò cô, lời nói còn văng vẳng bên tai, “Hề Hề, con phải tìm được ông bà ngoại, thay mẹ nói một câu… xin lỗi… Bọn họ ở thủ đô… thủ đô… Năm đó, sao mẹ lại có thể ích kỷ và nhẫn tâm như thế?