Thời Cảnh lắc đầu, vẫn cứ có cảm giác không ổn.
Đàm Hi vung tay, “Cứ quyết như vậy.” Hai người trở lại bàn tiệc, Thời Cảnh ngồi dịch sang một bên sau đó vẫy tay với Đàm Hi, “Qua đây, ngồi ở đây.” Anh vốn chỉ muốn cho Đàm Hi ngồi gần bà để gia tăng tình cảm một chút, nhưng ở trong mắt những người khác lại không đơn thuần như thế. Dù1sao, nếu Đàm Hi ngồi ở chỗ này, bên trái là bà cụ Thời, còn bên phải lại chính là Thời Cảnh. Hơn nữa, ông xã chính thức của người ta còn ở đây, không thấy mặt của Nhị Gia đã đen kịt vào rồi kia à?
Cậu cả Thời muốn làm gì thế này chứ? Khung cảnh cứng lại trong nháy mắt, nhưng Đàm Hi vẫn rất nghe lời, tươi cười ngồi xuống cạnh8bà cụ Thời, sau đó dùng chân đá Thời Cảnh ở dưới bàn một cái, “Anh, dịch sang ghế bên kia đi.”
Tại sao chứ?
Nhướng mày, trừng mắt. Đàm Hi chẳng thèm nhìn anh ta, lập tức nhìn về phía Lục Chinh: “Ông xã, qua đây ngồi nào.” Lục Chinh ném ánh mắt hình viên đạn qua. Thời Cảnh như một quả bóng bị xì hơi, ngồi dịch sang một cách không tình nguyện.
Hai vợ2chồng lòng dạ hiểm độc nhà này chỉ biết bắt nạt người khác!
Ánh mắt khó hiểu của Thời Nguyệt không ngừng đảo qua giữa Đàm Hi và anh trai mình, quan hệ giữa hai người này có phải… quá tùy ý rồi không?”
Cũng không phải cô có suy nghĩ đen tối gì, chỉ cảm thấy hơi kỳ quái mà thôi. Anh trai cô có thể dễ gần như thể từ bao giờ chứ?
Đối với4Nhị Gia thì cô còn có thể giải thích được, dù sao ở trong quân ngũ, quan hệ của hai người là cấp trêи cấp dưới. Nhưng giờ đối với Đàm Hi, anh trai cô cũng vậy, cái này thì hơi… quỷ dị rồi.
Loại khó hiểu này vẫn cứ duy trì cho đến khi bữa tiệc kết thúc, khách khứa xuống sân khấu.
“Hi Hi…”
“Da?”
“Em và anh trai chị… biết nhau thế nào vậy? Có phải là lúc em còn đi học, anh ấy nhờ em mang đồ cho chị…”
“Không ạ, trước đó đã gặp nhau rồi.”
Thời Nguyệt cắn môi: “Nếu anh ấy có chỗ nào không đáng tin cậy thì mong em bỏ qua cho. Có Nhị Gia ở đây, anh ấy cũng chỉ nói miệng được mấy câu thôi chứ không thật sự dám làm gì. Em nhất định đừng chấp nhặt với anh ấy…”
Đàm Hi nhìn Thời Nguyệt bằng ánh mắt kỳ quái.
Thời Nguyệt chẳng khác nào bà mẹ lo lắng cho con trai, miệng lải nhà lải nhải: “… Dù sao anh ấy có nói gì thì em cứ coi như không nghe thấy, làm gì cũng coi như không nhìn thấy, không thèm để ý tới anh ấy là được! Con người anh ấy cứ có hứng lên là toàn làm mấy chuyện ngu xuẩn balabala…”
“À…” Đàm Hi lên tiếng ngắt lời cô, “Có phải chị đang hiểu lầm gì rồi không?” “Không phải, không phải… Tại anh trai chị mà hồ đồ lên thì ít khi đứng đắn lắm, em cứ coi như anh ấy là con khỉ, là bọ chét!” Khóe miệng Đàm Hi giật giật, liếc nhìn về phía Thời Cảnh đang đứng nói chuyện với Lục Chinh ở phía không xa, lặng lẽ vắt một đống nước mắt đồng tình cho anh ta.
Thời Nguyệt làm vậy cũng là để phòng tai họa xảy ra mà thôi.
Tuy rằng cô tin tưởng nhân cách của Thời Cảnh sẽ không làm ra chuyện cướp vợ bạn, nhưng lỡ như một ngày nào đó ông anh mình làm chuyện gì không suy nghĩ, đến lúc đó, có thể Lục Chinh sẽ lột da anh cũng chẳng chừng.
Đây là anh ruột của cô, người khác không thương nhưng cô thì đau lòng lắm!“Chị A Nguyệt.” Đàm Hi đột nhiên nói.
“Gì cơ?”
“Tuổi của bà cũng lớn rồi, sau này nếu có thể tránh được những cuộc xã giao như thế này thì nên tránh. Mọi người muốn giúp đỡ