Hàn Sóc đi phía sát tường, tay dắt cô bé Ngộ Hạ, mắt dán chặt vào đôi má phúng phính của cô bé, muốn nhân cơ hội véo mấy cái.
Thình lình1nghe thấy tiếng mở cửa, cô ngước mắt lên theo bản năng….
Bốn mắt nhìn nhau.
Chu Dịch kéo khóe miệng, mới uống có hai bình rượu mà đã bắt đầu say8rồi, đúng là càng ngày càng già yếu…
Khoan đã!
Hắn chớp mắt hai cái thật mạnh, lại nhìn về Đàm Hi ở phía xa hơn một chút, nếu là ảo giác thì2sao có thể nhớ tới cả vợ của Nhị Gia được chứ, thế nên…
Là thật!
Khóe miệng Chu Dịch giật giật, đang định nói gì thì Hàn Sóc lại cúi đầu xuống,4đưa tay véo cái má của Ngộ Hạ một cái.
Hành động cụp mắt này đã che giấu hoàn toàn sự ngạc nhiên và kinh hoàng cuồn cuộn trong đáy mắt.
“Mẹ nuôi…” Ngộ Hạ nhíu mày.
“Sao thế?”
“Đau.”
Hàn Sóc lập tức rụt tay về, “Xin lỗi con, véo con đau rồi phải không? Để mẹ nuôi thổi giúp con…” Rõ ràng là cô chẳng dùng bao nhiêu sức lực mà.
“Không phải ở đây, mà là ở đây.” Cô bé quơ bàn tay nhỏ đang được Hàn Sóc nắm lấy.
Hàn Sóc mím môi, trong mắt hiện lên vẻ ảo não: “Bé ngoan, xin lỗi…”
“Mẹ nuôi ngốc quá! Bị lừa rồi! Hi hi…” Hai mắt cong lên, thì ra chỉ là đùa giỡn.
“Con ấy!” Hàn Sóc véo mũi cô bé, ánh mắt chiều chuộng, nghiễm nhiên coi người nào đó như không khí, hoàn toàn làm lơ.
Chu Dịch ngây ngốc nhìn gương mặt cười nghiêng nghiêng của người phụ nữ một cách say mê, “quả ớt nhỏ” trong trí nhớ của hắn hình như chưa từng dịu dàng như thể bao giờ, đặc biệt là đối với hắn.
Hàn Sóc xoa xoa bàn tay mũm mĩm của Ngộ Hạ: “Đi thôi, về nhà nào.” “Mẹ nuôi, mẹ biết chú này ạ?” Đôi mắt trong trẻo và đen láy của Ngộ Hạ nhìn thẳng vào Chu Dịch.
Trong đôi mắt, ngoài sự khó hiểu ra thì cũng chỉ toàn là sự ngây thơ, đơn thuần.
Đồng tử Hàn Sóc co lại.
Chu Dịch cũng ngừng thở.
Không hiểu sao hắn lại rất mong chờ câu trả lời của cô.
“Không quen.” Ngộ Hạ mím môi: “Thế sao chú ấy cứ nhìn mẹ thế ạ?”
“À, chắc là có bệnh rồi.” “Bị ốm ạ?” Ngộ Hạ nghiêng đầu, nhìn người đàn ông cao lớn cũng phải ngang chừng với ba mình.
Chú này rất đẹp, tại sao lại bị ốm chứ nhỉ? Trong lòng cô bé nảy sinh sự đồng cảm, vươn tay kéo ống quần Chu Dịch: “Chú có đau không?” Cụ nội nói, bị ốm sẽ rất đau, thế nên nhất định không thể bị ốm được.
Chu Dịch chỉ cảm thấy trong ngực co rút, suýt nữa bị câu hỏi ngây thơ của đứa trẻ con làm cho rơi nước mắt.
Duỗi tay, khẽ vuốt ve đầu cô bé, âm thầm liếc nhìn về phía Hàn Sóc một cái, hắn đáp: “Có, đau lắm.”
“Vậy… Chú có cần tới bệnh viện không ạ? Nhà cháu có xe!”
“Cảm ơn, không cần.”
“Nhưng mà cháu không muốn thấy chú bị đau…” “Tại sao?” Chu Dịch không hiểu nổi tại sao cô bé này có thể bày tỏ thiện ý với người ngoài một cách hào phóng như thế.
Hoặc là nói, hắn không tin con gái của Lục Chinh lại là loại “ngốc bạch ngọt” có tình thương tràn lan như thế này.
Giây tiếp theo, cô bé đã cho hắn câu trả lời…
“Bởi vì chú và anh A Thận rất giống nhau, cháu cũng không muốn thấy anh ấy bị đau!”
Chu Dịch nghe mà như lạc vào trong sương mù.
Anh… A Thận?
Ai cơ?
Còn chưa đợi hắn nghĩ thông suốt thì Hàn Sóc đã đột nhiên xoay người, một tay dắt Ngộ Hạ, một tay kéo Đàm Hi, vừa lúc che khuất thân mình bé nhỏ ở phía sau.
Đàm Hi đỡ trán, giấu đầu lòi đuôi như thế này chẳng phải càng dễ dàng bại lộ hơn sao?
Cái này gọi là, quan tâm quá sẽ bị loạn…
Quả nhiên… Chu Dịch cũng phát hiện một sự không thích hợp rất rõ ràng, trong đầu có thứ gì đó lướt nhanh qua nhưng hắn không kịp bắt lại.
Đúng lúc này, Lục Chinh đã quay trở lại sau khi đi thanh toán tiền.“Đứng hết ở đây làm gì thế?”
Bước chân đang định tiến lên của Chu Dịch chợt ngừng lại, cung kính chào một tiếng, “Nhị Gia.” Lục Chinh hơi gật đầu, “Đi trước.” Sau đó bế con lên, nhanh chóng rời đi, bóng dáng đi về phía ánh sáng nên càng thêm cao lớn.
Đàm Hi cũng vội vã kéo