Thủy Tinh Lam Loan.
Cốc cốc cốc.
“Đạo diễn, không ai trả lời.” Người đàn ông ngậm thuốc lá, ra hiệu cho nhân viên công tác lùi lại, tự mình tiến lên.
Rầm rầm rầm!
Ba tiếng đập này có thể khiến cho cả hàng xóm bên cạnh cũng phải tỉnh dậy.
“….
có động tĩnh!” Anh chàng quay phim đang ghé sát tai vào cửa nghe ngóng liền quơ chân múa tay ra hiệu, “Tiếng dép lê…”
Rất nhanh, cửa được mở ra.
Kỳ quái chính là máy quay lại không hề quay được tới người… Ống kính di chuyển xuống dưới, cậu bé con mặc áo ngủ màu lam đang dụi mắt, thấy thế thì hơi sững người một chút.
Tổ sản xuất cũng đờ hết cả ra.
Chín kỳ quay chụp của bọn họ, những lúc như thế này toàn là người lớn trong nhà ra mở cửa, trẻ con vẫn còn đang ngủ say sưa trong phòng, sao tới lần này lại ngược đời thế? Biên đạo là một cô gái, tiến lên, nửa ngồi xổm xuống, vẫy tay: “Hi- Tiểu A Thận! Bọn chị tới ghi hình em…”
Râm!
Một trận gió lạnh, cô gái ngây người.
Những người khác cũng không khá hơn, tôi nhìn anh, anh nhìn tôi.
Cửa… đóng lại rồi? Trên kịch bản có điều này sao? Không đúng… từ kỳ thứ năm trở đi, bọn họ đã không dùng tới kịch bản rồi mà?
Đúng lúc mọi người còn đang ngơ ngác thì cửa lại mở ra một lần nữa, cậu bé con đã khoác thêm một cái áo gió lên người, đầu tóc rối bời cũng đã mượt hơn không ít.
Nghiêng người, nhường đường, “Mời anh chị vào ạ!”
Vậy là… đóng cửa để đi xử lý ngoại hình à? Được rồi, đầu có thể rơi nhưng kiểu tóc thì không thể loạn được.
Mọi người “bị” mời vào cửa, A Thận lấy cốc ở trên bàn, rót nước vào, đầy tới bảy phần.
Một hai ba bốn năm.
Vừa đủ năm người.
“Các anh chị ngồi đi, uống nước, để em đi gọi mommy.” Một quay phim nữ khiêng theo máy quay đi theo sau, A Thận lại quay đầu nhìn cô ta một cái: “Chị à, chị không uống nước ư?” Lắc đầu.
“Chị có thể uống một chút.” “Không khát.” Vốn dĩ cô ta không được lên tiếng, nhưng dường như cậu bé này không định mở cửa phòng ngủ ra nên cô ta thấy hơi sốt ruột.
“Vậy chị muốn vào quay mommy của em à?”
“Ừ!”
“Tư thế ngủ của mẹ em xấu lắm.”
“Không sao.
Khụ..” Cô ta hạ giọng, “Vì hiệu quả của chương trình, nhất định phải quay.” Nhan sắc ngày thường của Ảnh Hậu, đề tài này nhất định sẽ rất nóng.
“Vậy à…” A Thận nghĩ một chút, “Vậy chị vào cùng em thôi.” Cửa mở ra, trong phòng có ánh sáng.
Cô gái quay phim tưởng Hàn Sóc đã dậy rồi nên thấy hơi thất vọng, không ngờ vừa mở cửa ra đã thấy chăn bông hơi cộm lên, nơi phát ra ánh sáng duy nhất trong phòng là… màn hình máy tính đặt ngay gần cửa sổ: Màn hình máy tính, tai nghe, micro, con chuột, tất cả đều lộn xộn, quấn lại với nhau thành một đám.
Màn hình máy tính không phải 30 inch thì cũng tới 20 inch, còn dùng trên giao diện LOL… (*LOL: game League of legend) A Thận đi tới bên giường, bò lên trên, “Mẹ, dậy thôi!”
Hàn Sóc trở mình, đưa lưng về phía con trai, tiếp tục ngủ.
Cậu bé con lại vòng sang bên kia, tiếp tục gọi, “Mẹ, dậy nào!” “Hức… Con trai à, sao con dậy sớm thế?” Chép miệng, mắt không hề mở ra.
“Không còn sớm nữa.” “Hử? Mấy giờ rồi?”
“Sáu giờ mười lăm phút.”
“… Hôm nay mẹ không đi chạy buổi sáng với con được đâu, để mẹ ngủ thêm một lát đi.” “Không được! Người quay phim của chúng ta tới rồi.” Hàn Sóc trực tiếp kéo chăn trùm kín đầu, che cả hai lỗ tai lại.
Quay phim: “…”
Cô ta đã từng thấy trẻ con không muốn rời giường, nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy một bà mẹ không những lười dậy sớm mà còn gọi cũng chẳng buồn tỉnh giấc.
Chờ đến khi chương trình được chiếu lên, chỉ sợ tổ