Đảo mắt, ba mươi phút đã trôi qua.
A Thận là người đầu tiên quay về, trong rổ có không ít trái cây, rau dưa, thậm chí còn có một miếng thịt heo và một con cá, rất nhiều trứng gà nữa.
Rốt cuộc Hàn Sóc cũng có “lương tâm”, cầm một chai nước khoáng đưa cho con trai.
“Có khát không con? Có nóng không?”
A Thận nhận lấy, thứ hai lần mới vặn mở được nắp chai.
Khụ…
Hình như cô1lại thất trách rồi.
A Thận thì chẳng cảm thấy gì, đáp: “Có hơi khát nhưng không nóng lắm ạ!” “Mấy cái này ở đâu ra thế?” Hàn Sóc ngồi xổm xuống, lục lọi cái rổ.
“Cà chua, khoai tây, củ cải trắng và dưa chuột là dựa theo gợi ý, tìm được ở trong rương kho báu, thịt và cá là của một bà cụ tặng cho con miễn phí.” “Trứng gà thì sao?” “… Nhặt ở ven8đường.”
Năm phút sau đó, Mộc Đầu và Coco cũng trở về trong chiến thắng.
Chỉ là đồ trong giỏ tre vô cùng lẫn lộn, mấy cây hành nằm xiên xiên xẹo xẹo, trứng gà cũng bị đè vỡ mất hai quả.
Khốc Phong và Kitty về cuối cùng, rổ không đầy, thậm chí còn chưa được một nửa.
Tưởng Phán Phán đón nhận trước, xoa gương mặt nhỏ đang thở phì phò của cậu con trai: “Sao lại thế2này?”
“Mẹ, lần sau con không đi chung với Kitty nữa đâu!”
“Sao?” Tưởng Phán Phán ngẩn ra, sau đó dò hỏi lý do.
“Em ấy cứ bận hái hoa suốt dọc đường, chẳng chịu đi tìm nguyên liệu nấu ăn gì hết.”
“Lần sau con muốn đi cùng với A Thận! Cậu ấy giỏi hơn!” Cơm chiều do mấy bà mẹ tự mình nấu, cũng coi như đây là nhiệm vụ số một.
Hàn Sóc không biết nấu ăn, cùng4lắm là chỉ biết nấu cháo.
Bởi vậy, sau khi thương lượng với A Thận, hai mẹ con quyết định giao nguyên liệu cho Lâm Thơ Thơ biết nấu nướng.
Lâm Thơ Thơ vui vẻ đồng ý.
7 rưỡi, trời đã tối mịt.
Đồ ăn được bày lên, năm tổ mẹ con cùng ngồi xúm lại.
Nói thật, đồ ăn rất không ngon, nhưng bầu không khí lại rất tuyệt vời.
8 rưỡi, kết thúc bữa cơm, ai về nhà nấy.
Nhà gạch ngói đỏ có nhà tắm riêng, tuy rằng nội thất chẳng ra sao, cũng chẳng có bồn tắm, nhưng để giải quyết vấn đề tắm rửa cơ bản thì không thành vấn đề.
Hàn Sóc tắm cho A Thận trước, sau đó mới đi tắm.
9 rưỡi, một lớn một nhỏ đã lên giường, chăn bông đắp nửa người, cùng dựa vào đầu giường, sau lưng là cái gối mềm, sau đó… Cầm điện thoại chơi game.
“Con trai đừng sợ! Mẹ tới cứu con đây!” Kết quả, chính cô lại bị chết.
“A a a! Sao trong bụi cỏ lại có Lỗ Ban thế này…”
Hàn Sóc phát điên, sau đó, một phen nước mắt nước mũi bảo A Thận báo thù cho mình.
Cậu bé con gật đầu, vẻ mặt trịnh trọng, “chờ con giải quyết xong Đát Kỷ đã rồi lại đi tìm Lỗ Ban.” “… Con trai, dựa hết vào con đấy.” “Mẹ cứ yên tâm đi.”
Trong nhà của quán quân Á vận hội, hai mẹ con đang tập chống đẩy trước khi đi ngủ, người lớn năm mươi cái, trẻ con mười cái.
Lâm Thơ Thơ: “Hai cánh tay phải thẳng ra! Mông không được cong… Đúng! Giữ yên một giây! Tốt, cái tiếp theo.”
Bên nhà Hoa Gia đã tắt đèn, dù sao Coco cũng còn nhỏ, nói ngủ là ngủ ngay.
Tưởng Phán Phán và con trai thì kẻ xướng người họa diễn hài, trước khi đi ngủ còn đi ngắm mấy con thỏ con.
Bên nhà tranh thì khá là thê thảm.
Không chỉ nhỏ mà còn lọt gió, Lý Sương bị muỗi cắn đến mức nghi ngờ cuộc đời, càng đừng nói Kitty da thịt non mềm, trên cổ toàn là mụn đỏ, không ngừng khóc lóc ầm ĩ.
Cuối cùng, tổ đạo diễn cũng chẳng đứng nhìn cho nổi, đành phải kiếm một chỗ ở khác cho hai mẹ con.
Một