Đàm Hi chậc một tiếng, khoanh tay trước ngực, “Con mắt nào của anh nhìn thấy tôi tức giận hả?”
“Cả hai mắt!”
“Ồ, anh bị mù rồi. Hoàn tất giám định.”
Tống Bạch nghiến răng, “Bà cô à, có thể đừng ầm ĩ nữa được không? Ăn với tôi một bữa khó thế à?”
Đàm Hi nghĩ một chút rồi gật đầu: “Đúng là rất khó. Ăn được của anh một bữa cơm mà còn bị người khác ghi thù, tính ra hình như tôi lỗ vốn thì phải?”
“Còn nói là không ghen ư? Rõ ràng em không vừa mắt con bé ban nãy.”
Lạnh lùng liếc nhìn hắn ta, trong mắt đầy sự mỉa mai: “Tống Bạch, anh nghĩ anh là ai hả? Bà đây có nghĩa vụ phải chắn hoa đào cho anh à? Tôi không có bất cứ quan hệ gì với anh, ok? Một khi đã vậy, tại sao tôi phải chịu đựng sự tức giận và coi thường của đứa con gái đó chứ hả?”
Loại cảm giác chịu trận thay người khác này thật quá… ấm ức.
“Nếu đây là cái giá để được ăn bữa cơm mời này của anh thì xin lỗi, bà đây không thèm!” Nói xong liền xoay người rời đi.
Tống Bạch chửi tục một câu rồi lại đuổi theo, cố rặn một nụ cười, “Đừng mà, tôi xin lỗi, tôi sai rồi, được chưa?”
Đàm Hi liếc nhìn anh ta, sau một lúc lâu mới nói, “Nể mặt anh vẫn có thành ý nên tôi… miễn cưỡng nhận lấy lời xin lỗi của anh.”
Tống Bạch lau mồ hôi, chẳng dễ chút nào…
Đàm Hi nói muốn đổi chỗ ăn.
Sao Tống Bạch có thể không đồng ý chứ?
Anh ta nghĩ hình như mình bị bệnh rồi nên mới muốn bị ngược thế này!
Nhưng một chốc lại không muốn chữa bệnh, ngược lại… hình như còn thích thú nữa?
Xong rồi, xong rồi…
“Chìa khóa.” Hai người đi đến bên xe, Đàm Hi xòe tay ra.
Tống Bạch tỏ vẻ cảnh giác: “Em không thể lái xe được, không có bằng lái xe là phải vào cục cảnh sát đấy.”
“Với cái biển xe này của anh, làm gì có cảnh sát giao thông nào dám bắt chứ?”
Cái tên Tống Bạch này quả cũng huênh hoang cực hạn, biển số xe “Kinh V0” chói lọi, chữ đen nền trắng, chữ “Kinh” còn được tô màu đỏ, thuộc về cơ quan tổng tham mưu của quân ủy, dù có là cục trưởng cục cảnh sát giao thông cũng chẳng dám làm gì anh ta hết.
Tống Bạch cười xấu xa, khen: “Em cũng biết nhìn hàng đấy nhé!”
Đàm Hi ném cho anh ta một cái nhìn khinh bỉ, anh rêu rao như thế, ba anh có biết không hả?
“Chúng ta đi đã rồi hãy nói tiếp, nếu em hứa không đua xe thì tôi sẽ cho em lái.”
Đàm Hi đồng ý rất sảng kɧօáϊ, cô có bị điên đâu, ở đây là trung tâm nội thành, sao có thể so với vùng ngoại thành được chứ, kỹ thuật lái xe có giỏi tới đâu thì cũng chịu thôi.
“Em thật sự chưa có bằng lái ư?” Tống Bạch ngồi trêи ghế phụ lái, cả người mất tự nhiên, thỉnh thoảng lại quay sang nhìn Đàm Hi.
“Ừ.”
Kỹ thuật lái xe này là do kiếp trước lúc ăn chơi trác táng ở nước ngoài luyện thành, đơn giản là bị tư tưởng suy đồi của chủ nghĩa hậu hiện đại ở nước Mỹ hun đúc, đua xe chỉ là chuyện quá nhỏ, mấy cái như tình một đêm, tự thương tổn mình, tiêm chích hút hít ma túy, vân vân, chỉ có không thể nghĩ ra chứ không có không thể làm được. Sau khi về nước, theo tuổi tác dần tăng lên, cô đã thu liễm rất nhiều.
Có điều, đời này thì đúng là cô chưa có bằng lái thật, dù sao thân thể này mới có 19 tuổi, tương lai còn dài mà.
“Vậy sao em lại biết lái chứ?”
“Biết lái với không có bằng lái thì liên quan gì tới nhau đâu?”
Sặc…
“Ai dạy cho em?”
Đàm Hi nhìn thẳng về phía trước, thao tác lái xe thuần thục, “Không cần thầy dạy cũng biết.”
Tỗng Bạch bĩu môi, lừa trẻ con chắc!
Rất nhanh, chiếc Porsche chậm chạp tiến vào một ngõ nhỏ không hợp với vẻ bóng nhoáng của nó lắm, những bức tường cũ kỹ trơ cả gạch đỏ ra ngoài theo năm tháng, giống như một người già bị cuộc đời xoay vần, thân thể không chỉ teo tóp lại mà còn đầy nếp nhăn trêи mặt.
“Này, em mang tôi tới đây làm gì hả?” Trong mắt toàn là ghét bỏ.
“Ăn bụi.”
Vừa dứt lời, xe cũng ngừng.
“Này, lão Lâm, ông xem đó là xe gì thế? Vừa bé lại vừa lùn, nhưng mà nhìn đẹp thật.” Thím béo ngồi trêи ghế đẩu sơ chế đồ ăn nhưng vẫn không quên nói chuyện phiếm với ông chồng đang bận rộn trong bếp.
Lâm Tường Bân ước chừng cái thìa, chảo trong tay hơi hất lên, ngọn lửa bùng cháy rừng rực, trong chảo thỉnh thoảng vang lên tiếng cháy xèo xèo của thịt.
“Ồ! Là một cái xe thể thao!”
“Trời, xe thể thao hả? Đắt lắm đúng không?”
“Thừa lời.”
“Aizz, đời này của chúng ta đừng nói tới xe thể thao, có thể có một cái bốn bánh thay cho đi bộ đã cảm ơn trời đất lắm rồi.”
“Bà cứ yên tâm đi, Phì Tử là đứa trẻ ngoan, sau này chắc chắn giấc mơ của bà sẽ thành sự thật.”
Mặt mày thím béo rất hớn hở, “Ông nói mà xem, thằng bé ấy cả ngày bận rộn cái gì chứ? Sắp không về nhà một tuần rồi đấy.”
“Chẳng phải hôm qua còn gọi điện về sao, đừng có bận tâm đâu đâu nữa.”
“Này, sao xe thể thao kia lại dừng ở trước cửa quán của chúng ta thế?”
Lão Lâm nhanh nhẹn đổ đồ ăn ra đĩa, đưa mắt nhìn lên, “Đúng là dừng trước cửa nhà mình…”
Đàm Hi dừng xe lại, đẩy cửa xe bước xuống.
Tống Bạch đứng yên, đóng sầm cửa xe, quan sát khắp xung quanh.
Đàm Hi ném chìa khóa lại trả anh ta rồi cất bước đi vào quán.
“Khoan khoan! Đây là nơi mà em muốn ăn…. ăn bụi hả?”
“Có sao không?”
“Ách… Liệu có đơn sơ quá không?”
“Không đơn sơ thì còn gọi gì là ăn bụi chứ hả? Nói cách khác, nơi này có thịt bò xào, nhà hàng lúc trước thì có bò bít tết Wellington, cũng là thịt bò cả, anh cảm thấy khác nhau ở chỗ nào?”
“Cấp bậc, phẩm vị, giá cả, à, còn có môi trường dùng bữa nữa.”
“Thế nên, cũng là ăn thịt bò, ở đây thì gọi là ăn bụi, còn ở chỗ như nhà hàng kia thì gọi là dùng bữa.”
Đầu óc Tống Bạch ngơ ngơ, “Em định nói gì hả?”
“Tiểu Bạch.” Duỗi tay, vỗ đầu vai anh chàng kia, “Lúc trước khi tôi nói là đi ăn bụi thì anh nên chuẩn bị tâm lý rồi.”
Lắc đầu, thở dài, không khỏi cảm khái người của Tống gia quả thực kỳ lạ, nếu không tại sao lại đặt con trai mình là “Bạch” cơ chứ?
“Vừa lúc, coi như ông đây trải nghiệm cuộc sống vậy.” Hai tay xòe ra, nhún vai, cực kỳ tiêu sái.
Đàm Hi dẫn anh ta đi vào, thím béo chào đón: “A! Thì ra là cô Đàm, dẫn bạn tới ăn khuya à?”
Cô gật đầu, cười hỏi: “Gần đây buôn bán thế nào thím?”
“Vẫn tốt!”
Hai người nói mấy câu rồi ngồi