Nụ hôn này là nhảy thẳng lên.
Ngộ Hạ vốn dĩ không thấp, chỉ hơi dùng sức một chút đã chạm được lên mặt A Thận.
Chụt một tiếng, vang vô cùng! Người hôn thì không sao cả, nhưng còn người bị hôn lại đang ngẩn người ra.
Bỗng chốc, trái tim màu hồng phấn nhảy ra tràn đầy màn hình máy tính, đôi mắt đen láy của A Thận sáng rõ như vì sao nhỏ.
Tuy1hiệu ứng kèm theo có hơi phô trương, nhưng tuyệt đối là bức tranh tả thật về nội tâm lúc này của chàng tiểu nam thần!
Vô số khán giả trước tivi bỗng bị một vạn mũi tên cắm tim, đặc biệt là – đám cẩu độc thân!
Đúng lúc này, A Thận bỗng nhiên đưa tay lên sờ vào chỗ bị hôn, sau đó nhìn về phía cô bé kia với ánh mắt vô cùng8dịu dàng, lông mi khẽ chớp, rồi một nụ cười hiện lên.
Đường cong khe khẽ nơi khóe môi là kết quả sau khi đã trải qua sự kiểm soát nghiêm ngặt, mang theo sự xấu hổ kín đáo, nhưng sự thỏa mãn lại khó lòng che giấu được.
Có điều khi Ngộ Hạ ngẩng đầu lên, bỗng nhiên cậu nhóc lại thu lại vẻ mặt ấy, cố làm ra vẻ bình tĩnh.
Tự cho2là bí mật, nhưng không biết rằng đã bị ống kính thu lại hết toàn bộ quá trình.
Một vài năm sau, trong bữa tiệc kết thân của hai nhà Lục Chu, đoạn video này đã được lưu lại, phát sóng trước mặt tất cả khách khứa tham dự.
Ngộ Hạ: “Thì ra anh đã có ý đồ với em từ lâu.” A Thận: “Thực ra là từ trước đó nữa, anh đã bị em bắt4làm tù binh rồi.
Đáng tiếc, tất cả mọi người đều biết, chỉ có mình em là không hiểu.”
Ngộ Hạ: “Bây giờ em hiểu rồi.”
A Thận: “Ừ, bây giờ vẫn chưa muộn.”
Trước tivi, Đoàn Miên Miên vỗ ngực, tim đập như tiếng sấm.
Bịch! Bịch! Bịch! u áu nu tiểu nam thần của cô… vô cùng đáng yêu cool ngầu biết không…
Đặc biệt là khi nhạc nền vừa vang lên, cả thế giới đường bị chọc trúng điểm yếu!
Cô vội vàng lấy điện thoại ra, nhấn mở weibo.
Quả nhiên, top hot search đã bùng nổ, toàn bộ cư dân mạng cũng nổ tung theo.
Đoàn Miên Miên là fan cứng cựa của tiểu nam thần, lập tức đi đến hội hậu cung trên weibo báo danh.
Trong tivi truyền đến tiếng ca ngợi của người dẫn chương trình Ake: “… Hoàn toàn chính xác! Chúng ta cùng vỗ tay cho A Thận có được không nào?”
Mộc Đầu và khốc Phong lần lượt vỗ tay.
Ake: “Mọi người có nhìn thấy ngọn núi bên cạnh không?” “Nhìn thấy rồi ạ…”
“Tên nó là núi Kiệt Thạch.
Nghe nói, thời Tam Quốc sau khi đánh thắng một trận, Tào Tháo đã cưỡi ngựa giơ roi, leo lên ngọn núi Kiệt Thạch này, nhìn về phía đại dương bao la, bỗng tức cảnh sinh tình, viết một áng thơ tráng lệ, đây, cũng chính là bài thơ khi nãy A Thận đã đọc, Ngắm biển cả.”
Mộc Đầu: “Chú Ake, Tào Tháo là ai?”
Khắc phong: “Ông ấy lợi hại lắm đúng không ạ?” Tiểu Thổ Đậu: “Cháu cũng muốn cưỡi ngựa.”
Noãn Noãn: “Tào Tháo là nam hay là nữ ạ?”
Ake nhẫn nại giải đáp, nhưng A Thận ở bên cạnh lại lén nắm tay Ngộ Hạ, mười đầu ngón tay đan chặt với nhau.
“Anh A Thận, tay anh ấm áp quá!” “Vậy thì anh sẽ cho em nắm nhiều hơn.”
“Vâng ạ!”.
“Em đến đây một mình à?”
Ngộ Hạ gật đầu: “Mommy đưa em đến sân bay, sau đó em đi cùng hai chú quay phim đến đây.”
“Em có mệt không?” “Mệt.” Cô bé con hít mũi.
Bỗng nhiên, cô bé mỉm cười, để lộ ra đôi má lúm đồng tiền hai bên, “Nhưng vừa gặp anh là em không thấy mệt nữa rồi.”
Xem đến đây, Đoàn Miên Miên cảm thấy mình đã sống 17 năm trên