Cô gái cũng không khước từ, nhận lấy, nhìn qua một lượt, rồi nhanh chóng đưa ra quyết định: “Thịt thái lát mộc nhĩ, dưa chua xé tay, anh cũng gọi hai món mình thích đi.” Nói xong, đưa lại thực đơn cho Sở Kiêu.
“Thịt xào Tứ Xuyên, canh đầu cá nấu đậu phụ.” Hai người, ba món một canh, thế là quá đủ.
Không phách lối kiêu căng, không nói chuyện gia thế, nhà hàng ăn bình thường nhất, ăn những món ăn thường ngày cũng không quá tinh xảo, không có ai kén chọn, cũng không có ai đẩy tới đây lui, như thể bạn bè cũ đã lâu không gặp, vô cùng ăn ý.
Điều này khiến cho tâm trạng Sở Kiều tốt hơn nhiều, ngay cả nỗi phiền muộn vì Sở Hoài Sơn tiết lộ số điện thoại của mình cũng dần tan biến đi.
Ba anh ta nói một câu rất đúng, quen biết thêm một người, thì có nhiều hơn một mối quan hệ.
Tứ Phương Thành này, gốc rễ của Phương gia vốn dĩ sâu hơn Sở gia rất nhiều.
Kết giao thêm một người bạn cũng không sao hết.
Trong khi anh ta đang thầm nghĩ thì trong đầu người phụ nữ cũng thầm biết rõ chừng mực.
Hai mươi năm không gặp, cô ta đã quên từ lâu Sở Kiều trông như thế nào, chỉ nhớ mang máng người bạn cùng bàn này lúc đó rất được các cô bé bằng tuổi yêu mến.
Đẹp trai, anh tuấn, tràn trề sức sống – đó là những ấn tượng đầu tiên của Phương Phương về anh ta.
Rõ ràng là không hề xấu.
Tiếp đến khi gọi món, anh ta cũng đủ phong độ, nhưng cũng không quá câu nệ tiểu tiết, ít ra thì cô bảo anh gọi thêm hai món ăn, Sở Kiều không hề khước từ, mà đồng ý rất dứt khoát.
“Sở Quy hoạch các anh bình thường có bận lắm không?” “Cũng tạm.
Chi cục Thuế các cô chắc là rảnh hơn.” Phương Phương lắc đầu, múc một bát canh đưa cho Sở Kiêu, “Cũng có lúc bận rộn lắm.” Sở Kiêu đưa tay nhận lấy: “Cảm ơn.” “Đừng khách sáo.
Trước khi ăn cơm uống một bát canh, làm ấm dạ dày.”
Chủ đề chung giữa hai người cũng chỉ có công việc, giữa hai đơn vị cũng không có quá nhiều mối liên quan về lợi ích, cho nên, khi trò chuyện cũng không quá gượng gạo.
Phương Phương cũng được coi là người khá dễ nói chuyện so với những người bằng tuổi, nói năng nhỏ nhẹ, lại rất biết chừng mực.
Ăn cơm xong, ấn tượng của Sở Kiều đối với Phương Phương cũng không quá tệ.
“Cô ngồi đây, tôi đi thanh toán.” Phương Phương gật đầu, không hề khách sáo mà nhắc đến chuyện cùng chia sẻ tiền cơm, chỉ nói: “Có qua có lại, thế nên lần sau đổi lại sẽ là em mời.”
Thăm dò kiểu biến tướng.
Sở Kiêu liếc nhìn cô ta, “Được chứ.”
“Nói rồi đấy nhé, anh không được từ chối đâu đấy.”
“Yên tâm đi.” Nói xong, đi đến quầy lễ tân thanh toán.
Phương Phương ngồi tại chỗ, quay ra cửa sổ ngắm phong cảnh bên ngoài, bỗng nhiên bị một hồi chuông cắt ngang.
Là điện thoại của Sở Kiêu, anh ta quên không mang theo.
Không hề tò mò thăm dò, cô ta chỉ khẽ nhìn lướt qua, rồi lại tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ.
Sở Kiêu nhanh chóng quay lại, “Được rồi, chúng ta đi thôi.”
“Vừa rồi điện thoại anh đổ chuông đấy.”
“Ồ, cảm ơn.”
Sở Kiêu cầm điện thoại, mở khóa, quả nhiên có một cuộc gọi nhỡ.
Là Nhiễm Dao gọi đến.
Anh lập tức gọi lại, sau đó ra hiệu cho Phương Phương đi ra ngoài, “Dao Dao, vừa rồi anh không nghe thấy… Anh ăn rồi, đang ở bên ngoài, nên hơi ồn… em ăn cơm chưa? Đợi cho xuôi cơm rồi ngủ trưa đi nhé… Ừ, bye bye.”
Phương Phương đi theo Sở Kiều ra ngoài nhà hàng.
Hai người đi men theo con đường có bóng râm dẫn đến tòa thị chính.
“Bạn gái à?” Thấy Sở Kiều tắt điện thoại, Phương Phương cười hỏi.
Sở Kiều gật đầu, vẻ dịu dàng trên mặt không hề che giấu.
Ánh mắt cô gái hơi lóe lên, “Không ngờ là anh lại biết quan tâm đến người khác như vậy.”
“Vậy sao?” Sở Kiều nhướng mày.
“Vừa rồi anh còn dặn bạn gái xuôi cơm rồi mới được ngủ trưa đấy thôi? Xin lỗi nhé, vừa rồi tôi không tránh mặt đi cho nên nghe thấy hết rồi.” Lúc này mà trốn tránh thì rõ ràng là không được lịch sự cho lắm, nhưng Phương Phương rất biết chừng mực đi lùi lại phía sau nửa bước.
“Không sao.
Cô ấy lúc nào cũng thế, suốt ngày vì công việc bận rộn mà ăn trưa qua loa, ăn xong rồi ngủ trưa ngay, thường xuyên bị đau dạ dày.” Giọng nói vừa yêu vừa hận, nhưng vẻ mặt lại vô cùng cưng chiều.
Phương Phương thản nhiên đáp: “Xem ra bạn gái anh còn bận hơn cả anh, chắc chắn không phải là người trong ngành này rồi.”