Văn phòng tòa thị chính.
Cộc cộc cộc.
Tiếng gõ cửa truyền tới.
Tống Tử Văn gác bút, tháo mắt kính ra, xoa xoa mi tâm, chậm rãi lên tiếng…
“Vào đi.”
Thái Dũng đẩy cửa bước vào: “… Mọi chuyện đã được xử lý xong, chứng cứ đầy đủ, định tội theo tội cưỡng gian bất thành.
Còn cả những thứ trước đây anh bảo tôi điều tra đều ở đây cả.” Nói xong, lấy ra một tệp tài liệu màu xanh, là loại thường dùng nhất trong văn phòng.
“Đưa cho cô ấy đi.”
Thái Dũng khựng lại: “Ai cơ?” Tống Tử Văn lạnh lẽo ngước mắt lên.
Thái Dũng hết hồn, mơ hồ biết “cô ấy” mà Tống Tử Văn vừa nói là ai, nhưng không thể tin được Tổng Tử Văn lại làm như vậy, cho nên mới mượn giọng điệu không hiểu vừa rồi để kéo dài thời gian, để bản thân từ từ tiêu hóa thông tin vừa tiếp nhận.
“Nhưng… cơ hội tốt như vậy…” Vừa có thể đánh bại Nghiêm Phóng, vừa có thể thuận nước đẩy thuyền khiến cho Sở Kiều và Nhiễm Dao chia tay, mưu kế một mũi tên trúng hai đích, ngay cả Thái Dũng cũng có thể nhìn thấu được, anh ta không tin Tổng Tử Văn lại không nghĩ ra.
Vậy thì, cách giải thích duy nhất là…
Anh cố tình xuống nước!
“Thị trưởng Tống, anh thực sự không nghĩ lại sao?” Thái Dũng tỏ ra cấp thiết.
Hai nhà Tống Nghiêm ở hai phe khác nhau, đều thuộc hàng ngũ đứng đầu mỗi phe, sớm muộn gì cũng sẽ nổ ra một trận huyết chiến.
Trước mắt, Tống Tử Văn nắm được điểm yếu của Nghiêm Phóng, nhưng lại giơ cao đánh khẽ, Thái Dũng cảm thấy rất đáng tiếc, có một mà không có hai, nên mới cố gắng khuyên bảo.
Tống Tử Văn xua tay, “Cứ làm như tôi nói.”
Thái Dũng im lặng, một lúc sau, “Vâng.” Lúc rời đi, phía sau truyền đến một giọng nói khàn khàn…
“Có lẽ cô ấy… đã về chung cư của mình rồi, cậu đừng tìm sai chỗ nữa.”
Thái Dũng gật đầu đáp lại, đóng cửa lại, không tự chủ mà thở nhẹ.
Chữ tình, cho dù là thánh nhân cũng không thể nhìn thấu được, huống hồ là người trần mắt thịt? Tống Tử Văn dù có mạnh đến đâu, thì trái tim cũng làm từ máu thịt cả.
Nhiễm Dao ngủ một giấc đến khi mặt trời xuống núi, ngồi trước bàn trang điểm, phát hiện mắt mình đã càng sưng hơn nữa.
Cô dùng đá lạnh đắp lên khoảng nửa giờ, nhìn mới có vẻ đỡ kinh khủng.
Thấy đói bụng, may mà trong tủ lạnh vẫn còn nửa túi bánh sủi cảo.
Bật bếp, đặt nồi lên, đun nước, thả bánh vào.
Nước chấm chỉ cần giấm, thêm chút muối.
Đợi từng chiếc bánh sủi cảo mập mạp nổi lên, cô dùng thìa múc ra cho vào đĩa, rồi bưng ra phòng khách.
Ngồi xếp bằng dưới thảm, độ cao của chiếc bàn trà vừa khớp, bỗng nhiên nghĩ ra còn có công việc cần phải bàn giao, cô liền gọi điện cho Lộ Lộ.
“Nhiễm Tổng?! Cô không sao chứ?! Không nghe điện thoại, email cũng không trả lời, mọi người lo lắng muốn chết luôn.”
Nhiễm Dao trả lời qua loa, không giải thích nhiều: “… Tôi làm xong bản thảo rồi, để trong ngăn kéo thứ ba bên trái, không khóa đâu, còn có loạt bản thiết kế cần sửa lần cuối, tôi đã thêm một số phụ kiện theo tư duy ban đầu, không động đến phong cách tổng thể…” Cuộc điện thoại này kéo dài suốt bốn mươi phút, sủi cảo đã từ nóng bốc hơi chuyển thành hơi ấm nuốt tạm được, Nhiễm Dao đang chuẩn bị ăn thì phát hiện ra trong thời gian diễn ra cuộc gọi kia, lại có đến năm cuộc gọi nhỡ.
Thư ký Thái?
Nhiễm Dao đang chuẩn bị gọi lại thì chuông cửa đã vang lên.
Cô đứng dậy ra mở cửa.
Thái Dũng tươi cười xuất hiện trước mặt, “Cô Nhiễm”
“Vào nhà ngồi đi…”
“Không cần đâu.
Vừa rồi tôi gọi điện cô không nghe máy, nên tôi đến thẳng đầy, làm phiền cổ rồi.” Sau đó anh ta lấy một túi tài liệu từ trong cặp xách ra, đưa cho cô, “Tôi đưa đồ đến thôi, tôi xin phép đi đây.”
Nhiễm Dao nhìn thứ cô đang cầm trong tay,