Còn về Lục Chinh…
Dường như càng không được.
Hôm qua trong group, Hi Hi có nói là ông xã đi công tác rồi, cuối tuần sau mới về.
Vậy quá nửa là ông bà cụ Lục rồi.
Nghĩ tới điều này, tự nhiên Nhiễm Dao lại thấy áy náy khi để hai ông bà cụ đã ngần ấy tuổi rồi mà còn phải bôn ba, tội lỗi… Nhưng tới địa điểm chụp hình rồi, Nhiễm Dao mới phát hiện ra suy đoán vừa rồi của mình thái quá tới mức nào.
Lúc Tống Tử Văn dắt tay cô bé con xuất hiện dưới ánh đèn tụ quang.
Ánh mắt của tất cả mọi người dường như đều tập trung tới trên hai thân ảnh một lớn một nhỏ này.
Người đàn ông nho nhã, giống như một thư sinh tuấn tú bước ra từ tranh cổ.
Cô bé con thì ngây thơ đáng yêu, đôi mắt tròn xoe không ngừng nhìn khắp mọi nơi, y như một con hồ ly nhỏ tinh nghịch.
“Dì ơi!” Giây tiếp theo, bổ nhào tới ôm lấy đùi Nhiễm Dao, lập tức hóa thân thành gấu koala.
Nhiễm Dao không rảnh quan tâm tới việc sau khi nhìn thấy Tống Tử Văn thì trong lòng sinh ra một tia kỳ lạ, cúi người bể cô bé đáng yêu lên.
“Ôi…”
Lúc bế lên mới phát hiện ra đứa bé này lại nặng thêm rồi, suýt chút nữa không giữ được, may mắn là có Tống Tử Văn tiến lên, đưa tay đỡ, “Em không bể được lâu đầu, để anh đi.”
Nhiễm Dao không tranh giành, vì liên quan tới sự an toàn của cô bé nên cô phải cẩn thận.
Liền thuận thế giao cho Tổng Tử Văn.
“Dì ơi?” Cô bé thấy hơi bị thương, “Sao dì lại không bế cháu?”
Khụ… Tống Tử Văn: “Cháu nặng quá, cô ấy không bế nổi nữa.” Nhiễm Dao để trán, không nỡ nhìn thẳng.
Ngộ Hạ bày ra vẻ mặt không thể tin nổi, nhìn anh chằm chằm, oán hận, giận dỗi, ấm ức, “Hu hu.
Chú lại dám nói là cháu nặng!”
Tống Tử Văn cứng đờ người, chân tay luống cuống, “Cháu đừng khóc mà…”
“Chú nói cháu nặng!” “Chú không nói, được chưa?” “Ôi, ngoài miệng thì bảo không nói nhưng trong lòng vẫn cảm thấy như thế!” Tống Tử Văn thở dài đầy bất lực, “Vậy cháu bảo chú phải làm sao bây giờ?”
Ngộ Hạ hít mũi, “Vậy chú… nói lại xem, cháu có năng không.” “Cháu không nặng, hoàn toàn không nặng chút nào cả.” “… Hừ! Thế này còn tạm được.” Nhiễm Dao mím môi, che giấu sự buồn cười của mình.
“Tiểu tiên nữ Hạ Hạ,“ Chuyên viên trang điểm đi tới, “Sắp bắt đầu rồi, chúng ta đi thay đồ và trang điểm được không nào?”
“Vâng.” Cô bé con vẫn cực kỳ chuyên nghiệp, không khóc, không gây sự nữa mà ngoan ngoãn đi theo người ta.
Chỉ còn lại Nhiễm Dao và Tống Tử Văn ở lại, không khí có hơi cứng đờ, cũng hơi xấu hổ.
Từ lần trước rời khỏi bệnh viện xong, anh đưa cô về nhà, cả tháng rồi hai người không gặp lại nữa.
Tống Tử Văn bận rộn xử lý cục diện rối rắm do Nghiêm Phóng để lại.
Mà Nhiễm Dao thì bận rộn công việc, không để ý tới chuyện khác.
Giờ gặp nhau, cũng chẳng biết phải nói gì.
“Có khỏe không?” Người đàn ông lên tiếng đánh vỡ trầm mặc trước, “Nghe nói dạo này văn phòng của em rất bận.”
“Ra hàng của mùa mới, không thể nào tránh được.
Anh thì sao? Không đi làm à?”
Hôm nay là thời gian làm việc, Ngộ Hạ phải xin nghỉ ở trường mới tới đây được, vậy mà anh lại có vẻ rất rảnh rỗi.
“Tạm thời nghỉ phép, phối hợp điều tra.” “Điều tra?” Nhiễm Dao nhíu mày, “Sự việc lần trước vẫn chưa kết thúc sao?”
“Cũng tàm tạm rồi, nhưng vẫn phải tuân theo trình tự xử lý mới được.”
Nhiễm Dao ừm một tiếng, “Sao anh lại đưa Ngộ Hạ tới đây?” “Sao không thể là anh chứ? Dù gì con bé cũng gọi anh là chú cơ mà.” Mẹ Lục Chinh là Bàng Bội Hà và mẹ Tống Tử Văn là Bàng Bội San vốn là chị em ruột.
Ngộ Hạ gọi anh một tiếng chủ quả thực không sai.
Huống hồ, quý bà Bàng chưa có cháu nên trực tiếp coi Hạ Hạ như cháu gái ruột, chiều chuộng cô bé đến vô pháp vô thiên.
Có gì ăn ngon, có gì chơi vui, ba anh em họ Tống có thể không có nhưng nhất định phải có