Chụp xong ảnh cưới, ba cô nàng nghỉ ngơi vài ngày.
Đợi đến khi hình được rửa ra, cầm trên tay, bày ra trước mặt thì cảm giác thỏa mãn dâng trào.
Nhưng cứ thấy thiếu một chút gì đó… Ngày 26 tháng Ba, Đàm Hi, Hàn Sóc, Nhiễm Dao trở về trường Đại học T, tất nhiên cũng dẫn theo chồng mình, và2cả thợ chụp ảnh.
“Chơi trò gì vậy?” Ba người đàn ông ngồi vào xe, họ vẫn còn rơi vào trong trạng thái ngơ ngác.
Hàn Sóc: “Play vườn trường.” Chu Dịch nổi da gà, hiển nhiên vụ cosplay Đát Kỷ lần trước đã để lại một nỗi ám ảnh không thể phai mờ trong lòng hắn.
Đàm Hi: “Dạy dỗ trong lớp học.” Da đầu5Lục Chinh tê dại, anh đã xem qua hình Chu Dịch vểnh đuổi bị Hàn Sóc đè dưới người.
Nhiễm Dao: “Tụi em dự định chụp một bộ hình cưới tập thể.”
Tống Tử Văn khẽ cười, vợ anh vẫn còn bình thường chán.
“Nhưng, có thể các anh sẽ mặc những bộ đồ hơi… trẻ một chút.” Nhiễm Dao nói nhỏ bổ sung thêm.
“Ví6dụ?”
“Đồng phục học sinh, trang phục chơi bóng rổ, bóng chày, áo sơ mi trắng…” Nhiễm Dao mỉm cười, để lộ ra hai chiếc má lúm đồng tiền nhỏ, “Đều là trang phục do em chuẩn bị.” “…” Tống Tử Văn thu lại những gì vừa nói lúc nãy, đám phụ nữ này đều không hề bình thường.
10 giờ sáng, đến trường Đại5học T.
Có hai cựu học sinh nổi tiếng là Đàm Hi và Hàn Sóc đây, ban lãnh đạo nhà trường đã sắp xếp trước, cho phép họ tự do đi lại trong khuôn viên trường.
Ngoài ra còn dành hẳn một phòng học làm chỗ nghỉ ngơi.
Có thể nói là cực kỳ chu đáo.
“3,2,1, mở!”
Một tiếng soàn soạt vang lên, tấm rèm ngăn cách3ở giữa được kéo ra.
Áo ngắn, váy caro, giày búp bê, kiểu trang điểm nhạt, ba người phụ nữ đứng thành một hàng, hóa thân thành các đàn em trong sáng.
Ba người đàn ông đối diện thì mặc áo sơ mi trắng và quần tây.
“Chào đàn anh…” Ba miệng một lời.
Lục Chinh: “…”
Chu Dịch: “…”
Tổng Tử Văn: “…”
Chụp trong phòng học xong liền di chuyển ra sân bóng rổ.
Ba chị em Đàm Hi đến trước, Lục Chinh đi mua nước, Chu Dịch đến phòng dụng cụ mượn bóng rổ, Tống Tử Văn thì bị bỏ lại phía sau vì phải nghe điện thoại.
Thợ chụp ảnh là một lão Gay ngàn năm, khoảng thời gian này đã thành công gia nhập vào nội bộ của nhóm chị em, nhận được sự đối xử vượt qua giới tính.
Ví dụ như lúc này, Hàn Sóc khoác một tay lên vai anh ta, miệng ngậm một điếu thuốc lá, dáng vẻ rất lưu manh, “Này, nói thật đấy, anh thích kiểu nào nhất trong số ba người họ?”
“Hề hề, tôi thích chó con.”
Nhiễm Dao tò mò: “Chó con là gì?”
“Thì là kiểu non nớt, mềm mại…” Thợ chụp ảnh vừa nói vừa chảy nước bọt, “Đáng tiếc, ba người đàn ông của các cô đều không phải kiểu đó.“.
“Nếu là kiểu đó thật, thì anh dự định sẽ làm gì?” Đàm Hi cười âm hiểm.
Thợ chụp ảnh nhạy cảm ý thức được, đây là một câu hỏi bẫy.
“Còn có thể sao nữa? Tôi không bẻ cong mấy anh trai thẳng cứng như sắt thép được đâu, điều này nói lên, ba người các cô rất có mắt nhìn.”
“Người anh em, à không, chị em.” Hàn Sóc vỗ vai anh ta, vẻ mặt vui mừng, “Dựa vào EQ của anh thì tiền đồ xán lạn lắm.”
“Hờ hờ hờ…quá khen, quá khen.” Bỗng nhiên, một quả bóng rổ bay về phía bốn người,