“Không cãi nhau được.” Bàng Bội Hà đã qua đời từ lâu rồi.
Tống Thanh không thể phản bác lại được, tuyên bố: “Tập thể thông qua!” Tiếp theo là phần thử thách AQ (chỉ số khả năng vượt qua nghịch cảnh)
Trong5vòng 5 phút, làm một bài thơ hối thúc cô dâu trang điểm, đối với một người hiện đại, thì đây đã đủ nghịch cảnh rồi.
Tống Tử Văn nghĩ ngợi 1 phút đồng hồ, sau đó mở miệng thành thơ.
Chu Dịch vò đầu bứt tóc, dứt khoát dịch hắn bài thơ của Tống Tử Văn sang tiếng Anh.
Xong rồi!
“Gian lận!”
“Cũng đâu có yêu cầu phải dùng tiếng Trung, sao lại gian lận cơ chứ?”
“Anh dịch bài thơ của người ta…” “Thể tôi hỏi cô “Bạch Lộ” và “water” có giống nhau không?” Thời Nguyệt: “…” Đã dịch kém còn3thích nói lý lẽ? Cuối cùng, Tống Thanh vẫn tuyên bố Chu Dịch được thông qua.
Đến phiên Lục Chinh thì càng đơn giản hơn nữa, anh dịch bản tiếng Anh của Chu Dịch ra thành tiếng Pháp.
Thời Nguyệt:“…”
Tống Thanh: “…”
Ải cuối cùng, LQ (chỉ số lãnh đạo).
Yêu cầu đối diện với một chú chó, không thể dùng tay, không thể phát ra âm thanh, chỉ có thể dùng khí thế hù dọa nó chạy mất.
Thời Nguyệt dẫn một chú cảnh khuyển đã được huấn luyện đến, lông đen, ánh mắt hung ác.
Lục Chinh vừa nhìn, vui rồi, chưa kịp làm gì, nó đã vùng khỏi tay Thời Nguyệt, ùa đến chỗ anh, chạy vòng tròn dưới chân anh, đuôi vểnh thẳng lên trời.
“Hắc Phong, đã lâu không gặp.”
“Gâu gâu…”
“Nghiêm!”
Chú chó ngồi xuống.
“Nghỉ!”
Nhấc chân trước.
“Chào!”
Thời Nguyệt há mồm trợn mắt.
Tống Thanh nuốt nước bọt, kéo cô ấy qua một bên: “Chẳng phải cậu nói chú chó này chỉ nghe lời cậu thôi sao?”
“Nó cũng nghe lời anh tớ nữa.” Tống Thanh nhướng mày.
“Còn… còn nữa, Hắc Phong cũng nể mặt cấp trên của anh tớ.” cả người Tống Thanh không ổn chút nào.
Thời Nguyệt chọt ngón tay.
Chu Dịch chống eo, cười lớn: “Bây giờ đã có thể cho chúng tôi vào chưa?”
Tống Thanh gỡ bỏ dây đỏ.
Ba người đàn ông xông vào khí thế ấy, suýt chút nữa đã chen hỏng mất cửa.
Đi qua phòng khách, đang định chuẩn bị lên lầu, Bàng Bội San, Khương Mỹ Linh, Trương Thanh và Vạn Giai (mẹ của Thời Nguyệt) đột nhiên bước ra.
Ba người đàn ông nhìn nhau, bỗng nhiên nảy lên một dự cảm chẳng lành.
Bàng Bội San: “Đám ranh con kia, bây giờ là thời gian của mẹ vợ.
Chuẩn bị xong chưa?” Tống Bạch chụp lưỡi: “Mẹ, mẹ là mẹ chồng, không phải là mẹ vợ!”
“Hừ! Bây giờ mẹ đang kiêm luôn chức mẹ vợ, không được à? Như vậy đi, mỗi người kể một câu chuyện cười, nếu có thể chọc chúng tôi cười được thì mới có thể cho các cậu lên lầu đón cô dâu.
A Văn, con trước.”
Tống Tử Văn thấy tê da đầu, đúng là một nhóm các bà dì đáng sợ.
“Đếm ngược ba tiếng, không kể được thì bị loại thẳng luôn đấy nhé! 3,2…”
“Một ngày nọ, có một con voi đạp trúng một ổ kiến, kiến trong ổ bò lên người nó, con voi lắc người lũ kiến rơi xuống, chỉ có một con vẫn còn bám được trên cổ nó, lũ kiến dưới đất nói với con kiến kia: “Mau lên! Bóp chết nó…”
Sợ nhất là bầu không khí đột nhiên trở nên yên tĩnh.
Bàng Bội San nổi da gà, cảm thấy rất thất vọng về con trai, “Con voi kia chưa bị bóp chết, thì mẹ đã bị đông chết rồi.
Tránh qua một bên, người tiếp theo Chu Dịch.” Truyện cười thôi mà, đơn giản biết bao nhiêu!
“Khụ khụ!” Anh ta hắng giọng, “Các mẹ vợ, xin hãy nghe đây! Nhìn từ xa là một cánh rừng, nhìn gần là hai cánh cửa đỏ.
Một tên trộm chuồn tít vào trong, để lại hai tên khốn bên ngoài.
Xin hỏi là gì? Hử…” Các bà dì nhìn nhau đầy ngơ ngác, 30