Lại nói, Trần Khải không gặp được Đàm Hi, đành phải xách hộp cơm giữ nhiệt lên văn phòng, sau đó lại vội vàng trở về phòng họp tiếp tục nghe báo cáo.
“… Hôm nay tạm dừng ở đây.” Lục Chinh dẫn đầu rời đi, thư ký Trần theo sát phía sau.
Còn đang ấp úng chưa biết phải nói thế nào thì BOSS đã lên tiếng trước—
“Là ai?”
Trần Khải trả điện thoại lại cho anh, “Lễ tân ạ!”
Người đàn ông nhíu mày, sao lễ tân lại có số điện thoại cá nhân của anh chứ?
“Tiếp tục nói.”
Trần Khải chỉ có thể căng da đầu nói thẳng ra chuyện Đàm Hi tới, “… À, cô Đàm mang cơm tới, chắc là bữa… bữa trưa cho sếp.”
Càng đến cuối cùng càng lắp bắp, bởi vì anh ta đã nhìn thấy mặt BOSS trầm xuống trong nháy mắt.
“Đi rồi sao?”
“Vâng.”
“Không lên à?”
“Sếp không nghe máy, vì thế…”
“Có nhắn lại gì không?”
Thư kí Trần lắc đầu.
Lục Chinh đẩy cửa văn phòng ra, bốn hộp giữ nhiệt đặt chỉnh tề ở trêи bàn, ánh mắt người đàn ông ấm áp.
Lấy điện thoại ra, gọi lại.
Trần Khải thấy thế liền lui ra ngoài, thuận tiện đóng cửa lại.
Không ai nghe máy?
Cũng đúng, nếu cô ấy phải dùng điện thoại của lễ tân để gọi cho anh thì nghĩa là không mang điện thoại theo bên người rồi, cô nhóc đỏng đảnh này…
Lục Chinh lắc đầu, lại gọi về máy bàn ở nhà, lần này rất nhanh đã có người nhấc máy.
“Alo?”
“иɦũ ɦσα Trương.”
“Cậu Lục à, tôi đang định gọi cho cậu thì cậu đã gọi tới rồi…”
“Có việc gì ạ?”
“Cô Đàm mang cơm trưa cho cậu nhưng lại quên điện thoại ở nhà, tôi nghĩ chắc tầm này cô ấy cũng tới nơi rồi nên muốn báo cho cô ấy một câu, đỡ phải lục tìm khắp nơi.”
“Phiền иɦũ ɦσα Trương rồi ạ!”
“Không có gì… Lúc trưa khi ăn cơm, tôi thấy cô Đàm thất thần, có vẻ không vui lắm nên mới thuận miệng nhắc cô ấy mang cơm cho cậu, thế mà cô ấy vui vẻ hẳn lên.”
Khóe môi Lục Chinh hơi nhếch lên, trong đáy mắt xuất hiện sự vui vẻ.
иɦũ ɦσα Trương nói rất nhiều nhưng anh lại chẳng nghe thấy gì nữa, trong lòng đang vô cùng hối hận.
Rốt cuộc, là do anh không nghe máy trước, con cún con kia rất nóng nảy, chắc đang tức lắm đây.
Lục Chinh cảm thấy, tất cả nhẫn nại trong đời của mình đều dùng hết với cô nàng xinh xắn kia rồi.
Thời Cảnh nói, muốn dỗ con gái thì phải có rượu vang đỏ, hoa hồng và lời ngon tiếng ngọt.
Nghĩ thấy cũng có lý… Lần nào anh ôm cô hoặc khen cô, nhóc con liền cười cực kỳ tươi tắn.
Dáng vẻ mi mắt cong cong làm trái tim anh ngứa ngáy như bị cào lên vậy…
Tính toán ngày tháng, chắc cũng sạch rồi.
Đến lúc đó…
Ăn cơm ngon canh ngọt, trong đầu tưởng tượng đủ thứ, đôi mắt đen sắc bén hơi híp lại như đang đắm chìm trong dịu dàng, vô cùng lưu luyến…
Đột nhiên, tiếng di động làm suy nghĩ bay tán loạn, khóe môi mím lại, có vẻ không vui.
“Alo.”
“Là tôi, Bàng Thiệu Huân…”
Trần Khải ngồi tại bàn làm việc vừa chỉnh lại tài liệu cuộc họp vừa nói chuyện phiếm với thư ký Vương.
Nói đến cú điện thoại từ lễ tân, thư ký Vương liền tỏ ra hối lỗi, “Anh Khải, lúc đó anh đang họp, tôi cũng không tiện quấy rầy…”
Lễ tân? Sao lại là lễ tân…
Anh ta mơ hồ đoán ra cái gì, còn chưa kịp hỏi thì thấy vị BOSS dù cho núi Thái Sơn có sụp xuống cũng không thay đổi sắc mặt nhà mình đang vội vàng đi ra, thậm chí còn chẳng kịp lấy áo khoác, còn mơ hồ thấy được sự hoảng loạn trêи mặt anh.
Sắc mặt Trần Khải thay đổi: “Lục Tổng…”
“Hủy hết các công việc chiều này, có việc thì giao cho Hàn Uy xử lý…”
“Lục…” Trần Khải vẫn duy trì trạng thái há miệng, nhưng người trước mặt đã biến mất rồi, thực ra, anh ta muốn nói, Lục Tổng, miệng ngài còn dính dầu.
Đi vào văn phòng, trêи bàn vẫn bày đồ ăn mới vơi quá nửa.
Trần Khải có cảm giác cực kỳ không tốt, “Toi rồi…”
Bên kia, Đàm Hi nằm trêи giường bệnh, một chân gập lên, một chân khác gác lên đầu gối, dáng ngủ tiêu chuẩn của Nhị Lang Thần.
Tay phải đặt trêи thành giường, tay trái có kim tiên, trêи cây truyền dịch có một bình nước đang treo ngược.
Hai mắt to nhìn chằm chằm lên trần nhà, thỉnh thoảng lại chớp một cái, yên tĩnh như một con búp bê vậy.
Bỗng dưng, một tiếng than thở bật ra khỏi miệng, “Chậm quá…”
Đã nửa tiếng rồi mà chất lỏng trong bình chưa chảy được một phần ba, cô thật sự nhàm chán đến chết rồi đây!
“Cảm giác thế nào?” Tiếng nói truyền vào từ ngoài cửa, Bàng Thiệu Huân cầm lịch theo dõi ca bệnh đi vào.
“Chẳng sao hết.”
“Chóng mặt không?”
“Không chóng mặt.”
“Buồn ngủ không?”
“Không buồn ngủ.”
“Có cảm giác hoa mắt gì không?”
“Làm ơn đi, tôi bị thương ở tay chứ có phải bị chấn động não đâu.”
“Ai bảo cô là chỉ chấn động não mới hoa mắt chóng mặt? Mất máu quá nhiều cũng thế.”
Đàm Hi gật đầu học hỏi: “Vâng— Bác sĩ Bàng!”
“Sao cô lại giao du với tên côn đồ đó thế?”
“Này, sao anh biết người ta là côn đồ thế hả?” Đàm Hi rất có hứng thú.
Ân Hoán có gương mặt đẹp trai trời cho, tuy rằng mặc áo da, đi xe mô tô nhưng chỉ cần dùng vẻ bề ngoài thôi vẫn đã lừa được rất nhiều người rồi.
Tên Gà Giò này cũng quá tinh mắt đi!
“Rất đơn giản, khí chất! Sự lưu manh quá nặng.”
Đàm Hi nhún vai, không tỏ ý kiến.
“Cô… Hẳn là đã qua thời kỳ nổi loạn rồi đúng không?”
“Ừ hử.”
“Ít qua lại với loại người đó thôi.”
“Gà Giò, anh quản hơi nhiều rồi nha~” Nửa đùa nửa thật.
“Lời khuyên mà thôi.”
“OK, anh đã có lòng tốt như vậy, tôi phải cố nhận lấy mới được!” Có nghe hay không lại là chuyện khác.
“Được lợi còn khoe mẽ.” Đột nhiên, nhớ ra cái gì, giọng hơi ngập ngừng, “Trước khi tôi tới, tại sao không cho bác sĩ khác băng bó hả?”
“Đau mà!”
“Chẳng lẽ tôi tới thì không đau?”
Đàm Hi nghĩ nghĩ: “Con người tôi hay nhớ tình bạn cũ.”
Bàng Thiệu Huân: “…”
“Thật mà! Những người đó vừa tới gần là miệng vết thương đã đau như rút gân rồi, dù sao cũng là rất đau… Lần tôi bị thương ở lưng, anh là bác sĩ chủ trị, tôi cảm thấy rất tốt, so (vì vậy), lúc này mới muốn gọi anh tới.”
Đàm Hi nhếch môi cười, vẻ mặt như kiểu “nhìn đi, tôi vẫn còn rất nhớ thương anh đấy” thật sự khiến người ta… nhức trứng.
“Gà Giò, anh nghĩ tôi bị làm sao vậy? Rõ ràng trước kia không như thế.”
Trầm ngâm một chút, “Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì có lẽ là xuất phát từ vấn đề tâm lý.”
“Cái gì? Nhưng tôi đâu cảm thấy tâm lý của mình có vấn đề gì đâu.”
Khoan đã! Nguyên nhân tâm lý… Chẳng lẽ là lần bị Tần Thiên Lâm quất roi kia?
Hiển nhiên, Bàng Thiệu Huân cũng nghĩ tới.
Cùng ở trong giới thượng lưu thủ đô, có những tin đồn không muốn nghe