Váy đỏ trải rộng như hoa mẫu đơn nở rộ, cao quý tuyệt diễm.
Hai tay mềm mại, eo thon thả, nhẹ nhàng đong đưa theo tiếng đàn.
Khi thì nhẹ nhàng nâng bước, khi thì tung người bay lên cao, phất nhẹ tay áo xoay tròn trên không, cho dù dùng máu làm hoa cũng không thướt tha bằng một thân váy áo đỏ rực này.
Vút cao như cánh chim, uyển chuyển như du long.
“Đây là điệu múa gì thế? Chưa từng nghe thấy, cũng chưa từng nhìn thấy!” “Hay cho một2cái thoáng nhìn, nhìn rồi phải ngoái đầu nhìn theo!”
Âm thanh kinh ngạc tán thưởng vang lên bên tại không dứt, thậm chí còn có người làm thơ biểu lộ sự hâm mộ.
Lầu hai, trong phòng.
Tiểu thái giám nuốt nước bọt, hắn là một kẻ tàn phế mà cũng không khỏi ngứa ngáy trong lòng, huống hồ… Hắn liếc mắt nhìn sang Tiêu Quý Thừa.
Bệ hạ anh minh thần võ lúc này cũng ngẩn ngơ.
Tiểu thái giám lại quay đầu nhìn thoáng qua bên ngoài cửa số, chỉ sợ vì giai5nhân lưu lạc phong trần này sẽ có được may mắn lớn trong đời rồi!
Chỉ cách một bức tường, trong căn phòng bên cạnh.
Vệ Kỳ đã liên tục bóp nát ba chén trà khiến cho Tịch Tam nhìn mà không khỏi trợn mắt há mồm.
Áo rách quần manh, tạo dáng õng ẹo, nàng ấy cũng giỏi thật! Chỉ cần nghĩ tới chuyện ánh mắt dơ bẩn của đám đàn ông bên ngoài kia dán chặt lên người nàng là Vệ Kỳ chỉ muốn tận tay móc hết mắt của đám người đó6ra, giẫm cho nát bét!
Đột nhiên…
“Có mang đủ tiền không?” Vệ Kỳ mở miệng.
Tịch Tam giật mình, hiển nhiên vẫn chưa hiểu ra vấn đề.
Vệ Kỳ lạnh lùng nhìn sang.
“Ba… ba ngàn lượng…”Hẳn là đủ rồi chứ? Đàn dừng, điệu múa cũng kết thúc.
Thân thể mềm mại, yêu kiều quỳ xuống sát đất làm một màn kết đẹp mắt, váy đỏ xòe rộng.
Hiện trường im lặng suốt năm giây, sau đó bùng nổ lên tiếng vỗ tay như động trời.
“Điệu múa này chỉ có ở trên trời, nhân gian5liệu có thể xem được mấy lần.”
“Tuyệt vời!” “Không thể nói thành lời, không thể nói thành lời…” Nghi An đứng lên, xuống sân khấu, lụa mỏng xanh lay động, dung nhan khuynh thành như ẩn như hiện.
“Hòa Tuyền, ngươi nói xem cô nương kia có đẹp không?” Tiêu Quý Thừa thu hồi tầm mắt, ra vẻ tùy tiện mở
miệng hỏi.
Hòa Tuyền, tức tiểu thái giám đang định quỳ xuống đáp lời thì bị Tiêu Quý Thừa đưa chân đá vào đầu gối: “Ta nói là người phải đứng thẳng lưng lên3cơ mà, đứng lên cho ta.” “Tạ ân điển của Bệ… gia chủ.
Cô nương Dao Thù này che mặt, không nhìn rõ dung nhan, nô… tiểu nhân không dám nói bừa.
Có điều, chỉ nhìn dáng người kia cũng thấy là rất đẹp rồi.”
“So với công chúa Nghệ An thì sao?”
Nụ cười trên mỗi tiểu thái giám cứng đờ.
Hắn biết sau khi bị hạ thâu tóm được Đại Diệu vẫn luôn tâm tâm niệm niệm tìm kiếm vị công chúa danh chấn thiên hạ kia.
Còn sau đó giết hay giữ thì hắn cũng chẳng dám phỏng đoán lung tung, nhưng có một chuyện không thể nghi ngờ…
Bệ hạ rất muốn có được vị mỹ nhân này! Không lâu trước đây còn đặc biệt ra lệnh cho Vệ tướng quân dốc toàn lực tìm kiếm, thậm chí không tiếc dùng tới lực lượng quân đội.
Nam nhân đối với nữ nhân, đặc biệt là nữ nhân xinh đẹp, khó tránh khỏi tâm lý muốn chinh phục.
Tiểu thái giám hiểu rất rõ nhưng lại làm như không biết gì, vốn tưởng có thể tránh được chuyện này, không ngờ lại bị bệ hạ hỏi tới.
Quả nhiên, là phúc thì không phải họa, là họa thì có tránh cũng không được.
Tâm tư xoay chuyển thật nhanh, trên mặt lại không hiển lộ cái gì, hơi suy nghĩ trong chớp mắt, sau đó đáp: “Nô tài chưa từng nhìn thấy dung nhan công chúa, mà vị Dao