Lúc hai người về đến nhà, trời vẫn chưa tối hẳn.
иɦũ ɦσα Trương nghe thấy tiếng mở cửa thì vội vàng từ ban công trở vào, trong tay còn cầm một ấm nước.
“Cậu Lục về rồi.”
“Vâng.”
Đàm Hi ló đầu ra từ sau lưng anh, “иɦũ ɦσα Trương, chẳng phải иɦũ ɦσα bận về trông cháu hay sao ạ? Còn chưa đi ư?”
“Đang chuẩn bị về đây, nhớ ra hai ngày nay chưa có ai tưới nước cho hoa ở trêи ban công, cũng may nước vo gạo lúc trưa chưa đổ nên chạy ra tưới cho nó, tránh để chết queo.”
“Dạ, vất vả cho иɦũ ɦσα rồi.”
“Có gì mà vất vả chứ. Ơ, cô Đàm, tay cô bị làm sao thế kia?”
Đàm Hi hơi liếc nhìn người đàn ông, “Dạ không sao ạ, không cẩn thận nên bị thương…”
“Đã đi gặp bác sĩ chưa thế?”
“Dạ rồi. Mới vừa từ bệnh viện về.”
иɦũ ɦσα Trương nhìn cô với vẻ rất đau lòng, “Bị thương ở cổ tay thì sợ nhất là động vào gân, phải chăm sóc vết thương cẩn thận vào.”
“Vâng, cháu biết rồi.”
“Mà… Tôi tưởng hai người ăn ở ngoài nên cơm tối…”
“Không sao ạ, иɦũ ɦσα cứ về đi, chúng cháu có thể tự giải quyết mà.”
иɦũ ɦσα Trương tưới hoa xong, lại dọn sạch ban công rồi mới đi.
Lục Chinh đi vào thư phòng, mãi vẫn không ra ngoài.
Đàm Hi ngồi trêи sô pha xem TV, đột nhiên nhớ tới cái điện thoại liền moi nó ra từ khe hở của sô pha.
Mở khóa màn hình, nhìn thấy năm cuộc gọi nhỡ, hai cuộc gọi đầu tới từ một dãy số xa lạ, nhìn kỹ thì chính là số của con hàng Tiểu Bạch kia.
Hai cái giữa là chữ “Chàng Ngốc” sáng chói, cuộc gọi cuối cùng mới gọi nửa tiếng trước, là từ Vệ Ảnh.
Cô đang định gọi lại thì điện thoại liền đổ chuông.
Là Vệ Ảnh.
“Hi Tử!”
“Sao thế? Có vẻ lo lắng.”
“Xong đời bà rồi!”
“Hả?”
“Biết vừa rồi ai gọi cho tôi không hả? Chồng bà đấy!”
Đàm Hi ngẩn ra, sau một lúc lâu mới hiểu được, ánh mắt hơi sầm xuống, “Hắn tìm bà làm gì hả?”
“Hỏi tôi bà đang ở chỗ nào, còn nói muốn đích thân tới đón bà đấy!”
“Đệch!”
“Lúc đó tôi cũng muốn chửi tục y như bà, nhưng mà chưa kịp nói hắn đã cúp máy cmnr, còn đe dọa, bảo bà nhanh chóng trả lời tin nhắn của hắn, nếu không sẽ tự tới nhà tôi đón bà đấy! Bà nói đi, sao thằng đó lại không biết xấu hổ như thế chứ? Còn định chạy tới tận nhà tôi gây sự…”
Ngày đó, sau khi Đàm Hi rời khỏi Tần gia liền được Lục Chinh đón đi luôn, cô chỉ tìm cớ là ở tạm Vệ gia mà thôi.
Tần Thiên Lâm hẳn đã biết tin này, cũng biết quan hệ của cô và Vệ Ảnh rất tốt nên mới gọi điện thoại cho cô nàng kia.
“Ảnh Tử, làm phiền bà rồi, tôi…”
“Này, im ngay nhá! Chúng ta ai làm phiền ai chứ, đừng có ra cái vẻ đó nữa đi, tôi nghe ngứa tai lắm!”
Đàm Hi nhếch môi, trái tim chợt ấm áp: “Ừ, thế tôi không khách khí với bà nữa.”
“Thế giờ bà định như thế nào? Vệ gia có anh trai tôi chống rồi, tạm thời không thành vấn đề, tôi vẫn còn đang ở nhà bà ngoại, không thể về ngay được, một mình bà có thể ứng phó nổi không? Thật là làm người ta vội chết mất…”
“Tôi còn không vội, bà vội cái gì chứ?”
“Hừ! Tôi ăn gạo thái giám nhưng lại lo lắng như Hoàng đế, ok?”
Đàm Hi bị cô nàng chọc cho phì cười, vừa kẹp điện thoại trêи cổ, vừa duỗi tay cầm hộp bánh quy trêи bàn trà. “Biết bà quan tâm tôi rồi, Ảnh công công!”
“Lúc nào rồi mà bà còn có tâm tình nói đùa chứ! Lỡ như có kẻ tới Vệ gia đòi người, ba mẹ tôi chắc sẽ bị dọa đái ra quần mất.”
“Sẽ không đâu.”
“Chắc chắn thế cơ à?”
“Có câu nói là chẳng ai vạch áo cho người xem lưng, Tần gia không dám bôi nhọ bản thân đâu, bà cứ yên tâm đi.”
“Thế bà định thế nào nữa?”
“Kệ đi.”
“Dù sao, tôi cảm thấy không thể ngoan ngoãn quay về như thế được, chẳng phải là ấm ức mà chết sao? Tôi thấy trước kia bà quá dễ bắt nạt rồi nên mới bị Tần Thiên Lâm bắt nạt như thế! Không cho hắn chút thái độ có khi hắn còn tưởng bà thích hắn ấy chứ… Có điều, quả thực là cũng thích người ta thật…”
Đàm Hi nhíu mày, cô đột nhiên nhớ ra một chuyện.
“Ảnh Tử, lúc trước bà nói là tôi có thói quen viết nhật ký đúng không…”
“Đúng thế! Đừng nói với tôi là đến giờ bà vẫn chưa nhớ lại chuyện trước kia đấy nhé!”
“À thì… Cũng tàm tạm, nhưng vẫn có mấy cái không rõ ràng lắm.”
“Ừ. Dù sao, bà phải nhìn thoáng vào, vì loại đàn ông đó không đáng, tôi sẽ kiên định đứng ở bên bà, làm sân sau chống đỡ cho bà!”
“Phụt— Có phải đi đánh giặc đâu mà bà nghiêm trọng thế!”
“Sao lại không chứ? Thằng khốn Tần Thiên Lâm đó chính là Phát xít, nhân dân cả thế giới đều phải hăng hái đấu tranh.”
“…”
“Cứ thế đi, hai chúng ta cùng sóng vai chiến đấu! Mấy ngày nữa tôi sẽ về, lúc đó sẽ gọi cho bà.”
“Được.”
“Còn nữa, bà cũng phải cẩn thận đấy, đừng để bị chó điên cắn, có chuyện gì thì cứ gọi thẳng cho anh tôi, anh ấy nhất định sẽ giúp bà.”
“Được, vậy tôi không khách khí nữa.”
“Nhớ đấy! Anh tôi chính là anh của bà, cứ sai khiến thoải mái.”
“Sặc…” Làm thế với anh bà có thật sự ổn không đấy?
“Hi Hi,“ Vệ Ảnh đột nhiên trở nên trịnh trọng, hít cái mũi, “Bà nhất định phải sống tốt đấy, đừng làm tôi lo lắng!”
“Con nhỏ ngốc…”
“Người ta chỉ hy vọng bà được hạnh phúc thôi mà… Bà không biết chứ, mỗi lần thấy bà khóc là tôi đau lòng lắm, chỉ hận không thể khóc thay bà được ấy. Giờ thì tốt rồi, sắp vào đại học, cũng coi như hết khổ, sau này không cần phải nhìn cái vẻ mặt đần độn của bà thím Hai kia nữa, muốn làm gì thì cứ làm. Tần Thiên Lâm cũng thật khốn nạn, bà tốt như thế, xinh đẹp như thế, chắc chắn bà sẽ tìm được một người đàn ông tốt hơn hắn! Dì út của tôi nói, lúc lên đại học thì phải yêu đương sôi nổi vào, sau khi ra trường tìm một công việc ổn định rồi kết hôn, sinh con… Ai nha, tôi cũng chả biết mình đang nói cái quái gì nữa! Coi như tôi nói nhảm đi, dù sao bà nhất định phải hạnh phúc đấy nhé!”
Đàm Hi bóp cánh mũi, nuốt tiếng khóc nấc vào trong bụng, “Sao tự nhiên lại nói cái này chứ, ý đồ muốn làm tôi khóc chứ gì?!”
“Hừ… Bà tưởng chỉ có mỗi mình bà muốn khóc chắc! Người ta cũng sắp khóc rồi đây này!”
“Không khóc, không khóc, chúng ta phải sống hạnh phúc.”
“Ngốc! Cái này gọi là vui quá nên khóc.”
“Hi Tử, phải tự chăm sóc tốt cho bản thân đấy.”
“Bà cũng thế.”
“Đừng để ý tới con chó điên kia, nhất định không được mềm lòng, biết chưa hả?”
“Ừ, tôi biết rồi, không mềm lòng.”
“Thế