“Hôn… miệng! Giờ đã hiểu chưa hả?”
Ngộ Hạ càng cười vui vẻ hơn, “Hiểu rồi, hiểu rồi…” Cô thích nhất nhìn dáng vẻ anh A Thận nhà mình chuyển từ “ngả ngớn ngầm” sang “ngả ngớn công khai”, vừa đẹp trai2vừa đáng yêu! Một cái hôn vừa rồi là cách khẩu trang mà hôn, khó trách anh không thấy hài lòng.
Lúc này, Ngộ Hạ cũng không chơi xấu nữa mà kéo khẩu trang xuống cằm, ghé sát lại, ngậm lấy5cánh môi của người đàn ông hôn một cái thật sâu theo kiểu Pháp.
Cho đến khi trở lại chung cư, nụ cười như tắm mình trong gió xuân trên gương mặt người đàn ông chưa từng tắt đi.
Ngộ Hạ trêu anh:6“Nhặt được tiền đấy à?” Hàn Thận bề ngang người cô lên, “Tiền có tính là gì chứ? Nhiều nữa cũng chẳng bằng em được.” “Cái miệng thật là ngọt!” “Thế ư?” Người đàn ông nhướng mày, “Người anh cũng ngọt5lắm, không tin em có thể thử xem?” Nói xong, không đợi Ngộ Hạ gật đầu đã lập tức hôn cô.
Lúc trước vì ở sân bay, anh cố ky chuyện Ngộ Hạ là nhân vật của quần chúng nên không dám3làm càn quá mức.
Giờ đã vào nhà rồi, ở trên địa bàn của mình rồi, nói gì thì nói cũng phải đòi lại lợi nhuận mới được.
Kết thúc nụ hôn, Ngô Hạ không ngừng thở dốc, hai mắt mông lung đầy sương mù.
Người đàn ông lại cười thật to vì vui sướng, trong đó không thiếu phần đắc ý.
Ngộ Hạ hét lên một tiếng rồi nhào tới cắn mũi anh, nghiền tới nghiền đi như sóc mài răng vậy, “Đồ xấu xa! Ai bảo anh hôn sưng môi em hả!” Hai người náo loạn một hồi trên sofa, đột nhiên điện thoại của Hàn Thận đổ chuông: “Thượng Kiệt, có việc gì không?”
Ngộ Hạ nằm gối đầu lên đùi người đàn ông lắng nghe, cái gì mà nguồn năng lượng mới, không người điều khiển…
Lập tức chẳng còn hứng thú nữa, ngồi bật dậy, đi vào phòng ngủ, dùng khẩu hình nói với anh: Em đi tắm đây… Hàn Thận gật đầu.
Ngộ Hạ vừa chờ nước xả đầy bồn vừa cuốn mái tóc dài lên, cởi quần áo.
Đổ tinh dầu, đang chuẩn bị bước vào bồn thì cửa phòng tắm đột nhiên bị đẩy ra, không cần nghĩ cũng biết là ai
“Kết thúc nhanh thế à?” Ngộ Hạ quay đầu lại, quả nhiên anh trai nhỏ của cô đang đứng ở cạnh cửa, hơi thở không ổn định cho lắm.
Hầu hết người đàn ông trượt khẽ: “Xong rồi.”
“Đứng đó làm gì? Không vào hả?”
Mắt Hàn Thận sáng lên, chấp hành mệnh lệnh như một cái máy.
Ngô Hạ ném khăn lông cho anh, thuận thể ngồi lên thành bồn tắm, để lộ ra cái lưng trắng nõn, trơn mềm như sữa.
“Kỳ lưng.”
Người đàn ông nghe lời làm theo, nhưng xoa một hồi lại dần dần thay đổi mùi vị.
Trong lúc động tình, Ngộ Hạ cười quyến rũ: “Nói, em là gì của anh?”
“Trái tim nhỏ bé.”
Hai người ở trong phòng tắm gần một giờ mới ra.
Ngộ Hạ bị bể đặt lên giường.
Cổ áo chữ V của chiếc váy ngủ làm lộ ra xương quai xanh tinh xảo, vốn dĩ làn da trắng nõn giờ lại xuất hiện thêm vài vết đỏ loang lổ.
Hàn Thận dùng khăn lông giúp cô lau mái tóc dài ướt dầm dề, sau đó lấy chiếc máy sấy từ trong