Tống Bạch vẫn đứng ở cửa cười, không hề kinh động tới bất kỳ ai, lặng lẽ rời đi như lúc tới.
Một tuần sau, tin tức cậu út Tống gia vì bị ốm mà vắng mặt trong cuộc thi công chức.
Sau đó, anh ta biến thành một kẻ ăn chơi trác táng nổi bật.
Tổng Bạch cũng chẳng quan tâm người ngoài đánh giá mình thế nào, cũng không cảm thấy nhường đường vì lợi ích của gia tộc là một loại ấm ức, bởi vì, làm thẩm phán hay làm một cậu ấm ăn chơi trác táng cũng chẳng có gì khác nhau cả.
Đều là một thân phận, cái nào cũng là đeo mặt nạ cho người khác nhìn mà thôi.
Cái này thì có liên quan gì tới anh ta đâu chứ?
Đời người ngắn ngủn, dù sao cũng nên tận hưởng lạc thú trước mắt.
Dần dần, anh ta cảm nhận được sự vui vẻ, sảng khoái trong việc ăn chơi trác táng, chơi không biết mệt.
Đến tận khi, anh ta gặp Đàm Hi.
Đó cũng là một kẻ ăn chơi trác táng, còn cực phẩm hơn cả anh ta, càng điên cuồng, hoang dã hơn anh ta, nhưng đáng ghét nhất là càng nhìn càng ưng mắt.
Bọn họ từng đánh nhau, từng cùng đua xe, còn cùng nhau mở sòng bạc.
Cũng từng nâng chén rượu lên trong quán ăn đêm, vui cười, tức giận, mắng chửi, vô cùng đắc ý! Thậm chí Tổng Bạch còn nhìn thấy bản thân mình ở trên con người ấy.
Sau đó, anh ta không tránh được mà động lòng.
Tuy rằng cô gái đó không có ngực size 36D, cũng không dịu dàng săn sóc, còn luôn tìm phiền toái cho anh ta, nhưng anh ta lại bị cô hấp dẫn mê mệt như bị trúng bùa yêu vậy.
Tổng Bạch nghĩ, nếu không có Lục Chinh, hắn là lúc này anh ta đã ôm được mỹ nhân về nhà.
Đáng tiếc, chẳng có nếu.
Người kia là Lục Chinh, đã được định sẵn rằng anh ta dù có chiến hay không chiến thì sau cùng vẫn thất bại mà thôi.
Thế nên, Tổng Bạch thoải mái, hào phóng nhận thua.
Vĩnh viễn chôn giấu sự mến mộ còn chưa kịp thổ lộ vào đáy lòng, tự tay đặt dấu chấm cầu cho mối tình âm thầm đó.
Không thể tránh khỏi sự đau lòng, nhưng năng lực khôi phục của anh ta luôn rất mạnh, nửa tháng sau đã lại khoác lên người cái da trâu ăn chơi trác táng rồi.
Khi tình cảm theo thời gian dần lắng đọng và phai nhạt, Tổng Bạch nhận ra ngoài sự rung động trong tình cảm mà Đàm Hi đem tới cho mình thì còn có cả thứ khác nữa.
Ví dụ như, sự nỗ lực và chuyên chú của cô, cô có khát vọng với tiền bạc và thành công, thậm chí vì để đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn tàn nhẫn nào!
Cô dũng cảm và bạo dạn như thế, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.
Có đôi khi Tống Bạch sẽ tự nhập vai vào Đàm Hi, tưởng tượng ra những cảnh kinh tâm động phách kia, tự mình ngăn cơn sóng dữ, cười đến cuối cùng như thế nào.
Anh ta cảm thấy bản thân mình thật ngốc nghếch, con dã thú trong lòng không ngừng gầm gào, không ngừng nói với anh ta rằng… Mày không nên sống như thế! Cô ấy ăn chơi trác táng, mày cũng là thằng ăn chơi trác táng, tại sao không thể vung tay mà làm chứ? Sau đó, Tống Tử Văn ly hôn, Tống Thanh bị người hãm hại buộc phải tạm dừng chức vụ, cơ hội của Tống Bạch rốt cuộc cũng tới rồi.
Anh ta hoàn thành cuộc thi vào ngành tư pháp với tốc độ nhanh nhất, cầm giấy chứng nhận dấn thân vào kỳ thi quốc gia, cuối cùng được tiến vào tòa án với thành tích đứng đầu trong kỳ thi viết và phỏng vấn, từng bước đi tới hiện tại.
Quỹ đạo vốn thuộc về vận mệnh của anh ta rốt cuộc cũng trở về trục chính.
Tuy rằng đến muộn nhưng không hề mất đi.
Màn đêm dần buông, Tống Bạch xem qua hồ sơ xong liền lái xe về nhà.
Lúc đi ngang qua “Tiểu Nam Quốc”, anh ta không nhịn được phanh xe lại.
“Kính chào quý khách…” Người phục vụ đẩy cửa ra giúp anh ta, khom lưng làm động tác “mời“.
Tống Bạch cất bước tiến vào, tùy tiện cởi hai cúc áo sơ mi trên cùng.
Tức khắc thiếu vài phần nho nhã, nhiều một chút vô lại.
Nhiều năm không tới nơi này, trang hoàng đã thay đổi, nghe nói cũng thay đổi ông chủ rồi.
Hình như chỉ có quầy bar là có vài phần giống như trong trí nhớ, anh ta cất bước đi tới đó.
Bartender tươi cười chào hỏi: “Anh muốn uống gì ạ?” Tống Bạch hơi ngừng lại, có lẽ là trong máu vẫn còn giữ lại vài phần phản nghịch phóng túng nên anh ta khẽ cười, “Cho loại rượu mạnh nhất của các cậu đi.”
“Anh chắc chứ?”
“Đương nhiên.”
“OK, xin chờ một chút.”
Lúc đầu Tống Bạch còn rất tỉnh táo, nhưng rượu dần ngấm vào máu, không khỏi có vài phần mông lung.
Bắt đầu kéo anh chàng bartender lải nhải, “Người anh em, tôi nói cho cậu nghe… Ở đúng cái chỗ này này,