Đàm Hi ngẩn ngơ, sau một hồi lâu mới phản ứng lại: “A Chinh, anh về rồi à?”
Trong chớp mắt, sức sống hoàn toàn khôi phục, nhảy nhót như một con chim nhỏ.
Người đàn ông khẽ ừ, duỗi tay gạt những lọn tóc dính bết mồ hôi của cô ra sau tai, Đàm Hi lùi về sau, dựa lưng vào đầu giường.
“Đừng… Mới ra mồi hôi, hôi lắm…”
“Lắm chuyện!” Đầu ngón tay của Nhị gia hơi động, hình như có mấy phần nuối tiếc.
“Khó tính!” Đàm Hi đáp lại.
“Mơ thấy ác mộng à?”
“Cũng không tính là ác mộng, có điều…” Hơi quái dị.
Lục Chinh duỗi tay kéo cô ra khỏi ổ chăn, tay chân của Đàm Hi liền quơ loạn: “Này… Làm gì thế? Em còn chưa ngủ đủ mà…”
“Hôm qua mấy giờ ngủ?”
Ánh mắt Đàm Hi hơi lóe lên.
“Thức đêm?” Sắc mặt người đàn ông trầm xuống.
“Thì… Em định chờ anh về mà, hì hì…”
“Cái đồ ngốc này!”
Đàm Hi chớp mắt, chủ động ghé sát lại, cũng chẳng thèm quan tâm tới vấn đề ra mồ hôi thì có hôi hay không, cái đầu nhỏ ghé vào ngực người đàn ông cọ tới cọ lui.
Trong miệng còn lẩm bẩm một đống lý lẽ hùng hồn: “Ai bảo anh muộn thế rồi còn ở ngoài, để lại một mình người ta ở nhà, đêm dài lạnh lẽo, chăn đơn gối chiếc…”
Mắt đen đột nhiên thâm thúy, hơi híp lại: “Thật thế à?”
“Ừm!” Cô nàng nào đó gật đầu cái rụp.
“Thế bây giờ… bù nhé?”
“Hả?”
Người bị kéo ra, Đàm Hi còn đang ngơ ngác thì nụ hôn che trời lấp đất của người đàn ông đã ập tới.
“Ưm ưm ưm!” Em còn chưa đánh răng!
Đàm Hi đẩy anh nhưng chẳng đẩy nổi, còn bị người đàn ông cạy khớp hàm ra, đầu lưỡi ấm áp lùa vào, đảo quanh trong từng ngóc ngách khoang miệng, cuốn lấy cái lưỡi của cô cùng múa.
“Đồ ngốc, hít thở đi.”
“Anh thả… ưm…”
Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ sát đất, chiếu lên chiếc giường lớn trong phòng ngủ, hai thân ảnh đang quấn lấy nhau trêи giường cũng bị vầng sáng chói mắt ấy bao phủ.
Đẹp không sao tả xiết.
Kết thúc nụ hôn, thiếu nữ thở phì phò ngã nhào xuống giường, hai má ửng đỏ: “Đồ khốn! Em còn chưa súc miệng…”
Hu hu hu…
Hình tượng đã hoàn toàn bị hủy hoại.
“Anh không chê.”
“Hừ!” Nhấc chân đá lên bụng dưới ai kia, “Còn dám ghét bỏ à?”
Tay Lục Chinh thò ra tóm gọn cái chân, một chân của thiếu nữ bị nâng lên, một cái tay khác của người đàn ông liền thuận thế sờ soạng về phía trước.
Đàm Hi cắn môi, kinh hãi nói không ra hơi, “Anh… Ngứa… ngứa quá…”
Ánh mắt người đàn ông tối sầm, nghiến răng một cách tàn nhẫn, “Yêu tinh!”
Đàm Hi mặc quần đùi, cả cặp giò trơn bóng lộ ra trong không khí, tiếp xúc da thịt làm dấy lên một trận run rẩy, cô không nhịn được mà “ưm” một tiếng.
Chờ đến khi tỉnh táo lại, bàn tay của người đàn ông đã tới sát chỗ trêи cùng của đùi, cô vội vàng dùng chân còn lại chống lên ngực người đàn ông, dùng sức ngả người về sau.
Lục Chinh nhất thời sơ sẩy nên làm cô tránh thoát được.
Đàm Hi lăn lộn, rúc vào trong góc xa, chăn kéo tới trước người, che thân thể kín mít.
“Không cho ông sờ hả?”
Cô nàng Đàm bi phẫn: “Anh làm thế mà là sờ à? Rõ ràng là véo!” Hé cái chăn ra, chỉ vào vết đỏ trêи đùi mình, “Anh tự nhìn mà xem!”
Lục Chinh ho khẽ, ngượng ngùng nói: “Anh sẽ chú ý.”
“Nói thế còn nghe được…”
Anh cởi tất, quần dài, lại tháo cúc cổ tay áo, leo lên giường nằm, vỗ vào chân mình: “Qua đây.”
“Vậy anh nhẹ nhàng thôi nhá, không được cậy mạnh!”
Thực ra, trong lòng cô nàng Đàm cũng ngo ngoe rục rịch, mấy hành động vừa rồi cũng đã khiến lửa nóng trong lòng cô dâng lên, có điều lý trí vẫn còn, vẫn còn biết ra điều kiện trước.
“Ừ.”
Cô cười và lăn đến bên cạnh người đàn ông như một cục bột nếp tròn trịa, cuối cùng dán lên ngực anh, tìm hơi ấm, ra sức cọ.
Đôi chân nhỏ trắng nõn cũng thuận thế chen vào giữa hai chân người đàn ông, trong miệng lầm bầm: “Thật ấm áp…”
Lục Chinh bị cọ tới mức toàn thân bốc hỏa, thở nặng nề một hơi, kéo chăn đắp cho cả hai người, thuận thế đặt tay lên nhéo cái eo nhỏ của ai kia nhưng không dám dùng sức quá mạnh.
“Ngủ.”
“Hả?” Đàm Hi ngóc nửa người dậy, ánh mắt long lanh ngập nước nhìn anh, “Anh không cần hả?”
Người đàn ông cười khẽ, bàn tay lớn hơi sờ nắn trêи ʍôиɠ cô, thuận tay véo mấy cái, đầy đặn, nõn nà, cảm xúc êm ái.
“Đồ nhóc con tham ăn! Không biết e lệ…”
Đàm Hi kêu lên một tiếng, cắn lên mũi anh một cái, tức khắc để lại một dấu răng.
“Đừng nghịch.” Duỗi tay kéo cô xuống khỏi người mình, “Ngủ đi đã, tỉnh rồi lăn lộn sau.”
“Oh…”
“Không vui à?”
“Không ạ.”
“Thế sao vẻ mặt đau khổ thế kia?”
“Anh đi cướp ngân hàng về đây à? Cả người toàn mùi thuốc súng…”
Người đàn ông hơi ngẩn ra, cúi xuống ngửi người mình hai cái, “Có mùi thật à?”
Đàm Hi gật đầu.
“Ngửi thấy rõ lắm à?”
“Ừm.”
Anh cởi áo trêи ra, dưới chăn chỉ còn mặc mỗi cái qυầи ɭót góc bẹt, “Giờ thì sao?”
“Đỡ hơn rồi.”
“Ngủ đi.”
Đàm Hi nhào lên, ôm lấy eo anh.
Lục Chinh lại sững ra, thấy được cảm xúc của cô có vẻ không đúng liền dịu dàng hỏi: “Làm sao thế?”
“… Anh đừng xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn nhé, học phí bốn năm của em, tiền sinh hoạt bốn năm của em còn phải dựa vào anh nữa đấy!” Rầu rĩ, nặng nề, trong sự gắt gỏng lại khó nén vẻ sầu lo trong đó.
Lục Chinh thở dài, khá kinh ngạc trước sự mẫn cảm của cô, cũng thấy ấm áp khi cô lo lắng cho mình.
“Sao hả, sợ anh chết à?”
Cô nàng Đàm nhe răng: “Sợ không có ai đóng học phí cho em!”
“Đồ ngốc!” Anh cười, cô trừng mắt.
“Ngoan, không phải lo đâu,“ bàn tay lớn xoa nhẹ tóc cô, “Chỉ là tác nghiệp bình thường, không nguy hiểm gì tới tính mạng cả.”
Đàm Hi âm thầm thở phào một hơi, trong lòng như hiểu ra cái gì nên cũng không hỏi nhiều nữa, kéo chăn trùm lên đầu.
“Ngủ!”
Lục Chinh lắc đầu bật cười, ôm cả người lẫn chăn vào trong lòng, nhắm mắt ngủ.
…
Bọn họ ngủ tới tận khi mặt trời xuống núi, Lục Chinh dậy trước.
Bàn tay to lớn chui vào trong áo ngủ, nhẹ nhàng vuốt ve cái lưng tinh tế và mềm mại của thiếu nữ, một tay khác gối ra sau đầu, giống như một con sư tử chậm rãi bước đi, vừa thỏa mãn, vừa lười biếng.
Cúi đầu, hôn lên trán cô một cái.
Đàm Hi bị cái gì đó gai gai, cứng cứng đâm vào da đến tỉnh lại, vung tay gạt ra trong tình trạng mắt còn nhắm tịt, một tiếng chát giòn tan vang lên, bàn tay đập trúng giữa khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông.
Lục Chinh: “…”
Đột nhiên mở bừng mắt, thấy thế, Đàm Hi liền hiểu ra, thấy người nào đó đang dần thay đổi sắc mặt, còn có xu thế như bị mây đen bao phủ, vội vã thò tay ra không ngừng xoa xoa.
“Anh nhìn anh đi, cái tốt không học, học người ta hôn trộm, bộ đội huấn luyện anh như thế đấy à?” Đàm Hi xụ mặt, nghiêm trang, có trời mới biết, trong lòng cô đã sắp cười rũ ra rồi đây!
Hầu kết người đàn ông hơi động.
Ô, đây là thẹn thùng!
Cô nàng Đàm không ngừng cố gắng: “Hôn trộm còn chưa nói, còn dùng râu chọc người ta! Anh xem anh đi, sao có thể rêu rao như thế chứ?”
Ngón trỏ với lên, vốn định chọc đầu anh, kết quả không đủ dài, trong ánh mắt lạnh lẽo của người nào đó, cô thất vọng, đành chuyển sang chọc ngay vào khóe miệng.
“Lần sau, không cho ăn vụng nữa!”
“Vụng?”
“Ừ hừ.”
“Ông đây quang minh chính đại nhé!” Nói xong, lập tức xoay người đè xuống, “Nếu đã tỉnh ngủ rồi thì vào việc chính thôi.”
“Ưm…”
Đồ khốn này!
…
Sắc trời dần tối, màn đêm mới lên.
Đàm Hi mệt đến mức nằm liệt trêи giường, cuộn người lại như một con tôm, ánh mắt mê ly, hai má ửng hồng.
Người đàn ông để trần, nghiêng người dựa vào đầu giường, sung sướиɠ hút một điếu thuốc, cái tay còn lại vẫn còn đang động chạm lung tung ở trong chăn.
Đàm Hi đạp anh