Sầm Uất Nhiên thả điện thoại xuống, mặt vẻ lộ trầm tư.
Nghe ý của Đàm Hi thì chắc chắn đến cuối cùng, cổ phần của Trường Hưng sẽ xảy ra biến hóa, nhưng… cô ấy có thể nghe tin từ đâu chứ?
“Vợ ơi… Vợ à…” Ân Hoán dán sát lại, nỉ non gọi một tiếng.
Sầm Uất Nhiên hất bay cái tay của hắn đi, “Lăn qua một bên đi, đừng làm phiền em!”
“Vợ à, em đừng chỉ lo sướиɠ mỗi mình như thế, tốt xấu gì cũng cho anh ít ngon ngọt đi chứ…”
“Nửa đêm nửa hôm, anh lại điên điên dở dở cái gì thế hả?” Sầm Uất Nhiên hất chăn lên định xuống giường, cô muốn xem lại các bản báo cáo tài vụ của Trường Hưng.
Cánh tay dài của người đàn ông thò ra, quật ngã cô xuống, xoay người một cái liền đè lên, vùi mặt ở giữa hai ngọn núi đẫy đà của cô.
Sầm Uất Nhiên bị hắn đùa nghịch tới mức toàn thân phát ngứa, hoảng loạn tránh ra: “Anh là chó đầu thai à! A, đừng cắn…”
“Vợ ơi… Vợ à…” Âm thanh nỉ non dường như chứa cả sự quấn quýt si mê.
“Bé bé cái miệng thôi! Anh chỉ sợ hàng xóm không nghe thấy đúng không?” Cô gái trừng mắt với hắn.
“Lúc này có khi hai vợ chồng nhà người ta cũng đang làm việc ấy chứ, vừa lúc, cùng bán sỉ đi…”
Sầm Uất Nhiên vỗ lên miệng hắn một cái, “Bán sỉ cái đầu anh ấy! Miệng chó không phun được ngà voi!”
Da mặt Ân Hoán trơ ra, lột sạch sẽ người bên dưới, lại thuận tay kéo chăn trùm lên người, “Vợ ngoan tí nào, đừng nhúc nhích nữa mà… Anh thèm muốn chết rồi!”
“Này! Anh làm cái gì thế hả!” Sầm Uất Nhiên đạp hắn một cái, suýt chút nữa thì đạp người lăn xuống giường luôn.
Ân Hoán cũng không tức giận, điển hình của việc, “Có thịt là có tất“.
Cười đen tối, “Anh làm em chứ làm gì!”
“Cút!”
“Vợ, thằng bé nhớ cô bé rồi, em không thể mặc kệ thế được đâu!”
Sầm Uất Nhiên phỉ nhổ hắn một tiếng, mắng câu “Lưu manh”, duỗi tay lấy từ trong ngăn kéo đầu giường ra một cái “Mr. Du“.
Ném lên người gã đàn ông, “Tự giác đeo vào.”
“Anh không muốn dùng…”
“Vậy ngủ.”
“Đừng, anh dùng là được chứ gì?” Xé mở bao bì, đeo vào.
“Thứ này đâu thích bằng dùng súng thật đạn thật chứ…”
Sầm Uất Nhiên trừng mắt với hắn, “Làm ra mạng người rồi thì anh mới biết được lợi hại!”
“He, thế thì tốt, có thì đẻ thôi, chẳng lẽ hai chúng ta còn không nuôi nổi một đứa trẻ con à?”
“Não anh bị úng nước rồi à! Nói thì dễ lắm, lấy gì mà nuôi? Trêи tay anh có bao nhiêu đồng hả?”
“Thì kiểu gì cũng không chết đói được!”
“Ấm no là cơ bản, nhưng con của em đáng giá được hưởng thụ nhiều hơn thế, so với việc nuôi ra được một tên côn đồ trong tương lai thì thà không sinh còn hơn.”
Nụ cười của Ân Hoán lập tức cứng đờ, bình tĩnh nhìn vào hai mắt cô gái, lập tức cảm thấy không còn hứng thú nữa.
Nằm xuống giường, hai tay gối lên đầu, trong đôi mắt đen được phủ một tầng lạnh lẽo trong suốt, nhìn chằm chằm lên trần nhà đến thất thần.
Sầm Uất Nhiên tắt đèn, kéo chăn đắp cho cả hai, “Ngủ đi, ngày mai là lần đầu tiên mở phường cá cược, nhiều việc bận lắm…”
Sau một lúc lâu, trong căn nhà yên tĩnh mới vang lên một tiếng “ừ” gần như rất khó nghe thấy.
Sầm Uất Nhiên nhắm mắt, nhịp thở cũng chậm lại.
Oán trách ư?
Có lẽ thế.
Cô là người nhớ tình cũ, niềm rung động yêu từ cái nhìn đầu tiên với Ân Hoán đến giờ vẫn được cô trân trọng bằng cả trái tim, không hề phai nhạt một chút nào, chỉ có điều thời gian đã khiến cô trưởng thành hơn, cũng trở nên lý trí hơn.
Nếu năm đó, Ân Hoán mở miệng nói muốn có một đứa con, chắc chắn cô sẽ gật đầu nói được mà không hề suy tư gì.
Đó là dũng khí mà thanh xuân giao cho, là sự điên cuồng mà chỉ tuổi trẻ mới có.
Cho dù có phải là kẻ thù với cả thế giới thì cũng muốn chạy tới bên cạnh người mình yêu.
Nhưng mà giờ đây, họ không còn là những thiếu niên năm xưa nữa, không có quyền lợi được phóng túng và tùy hứng, nói gì, làm gì cũng đều cần phải dựa vào lý trí, bởi vì ngoại trừ tình yêu ra, bọn họ còn có trách nhiệm mà bản thân cần gánh vác.
Cô không muốn có con chắc?
Qua vài năm nữa là đã thành người phụ nữ ba mươi tuổi rồi, ai mà không muốn có gia đình, có con cái?
Nhưng tình huống của hiện tại cho phép cô được muốn có con sao?
Không nói tới vấn đề tiền bạc, ngay cả giấy đăng ký kết hôn của cô với Ân Hoán còn chưa có…
Nhiều năm đã qua như thế, dây dưa tới bây giờ, đột nhiên cô cảm thấy thật mờ mịt.
Nghe tiếng thở ổn định bên tai, Ân Hoán lại không ngủ được.
Đôi tròng mắt đen nhánh vẫn nhìn chằm chằm lên trần nhà, trong đó ngập tràn vẻ rối rắm, hắn biết, vợ hắn nói đúng, vậy mà cảm xúc lúng túng vẫn cứ điên cuồng lan tràn trong lòng.
Rất khó tưởng tượng, Ân Hoán hắn cũng có lúc không tự tin như thế…
Năm đó, từ dưới quê lo lắng chạy lên thành phố tìm cô, Ân Hoán cũng đã đoán trước được tình huống hiện tại rồi.
Nhưng hắn không hối hận khi để cô rời khỏi mình, chỉ có người đàn ông thiếu bản lĩnh mới coi phụ nữ như một vật phẩm phụ thuộc buộc ở bên người.
“Vợ à, sớm hay muộn gì chúng ta cũng sẽ có con.”
“…”
“Em thích con gái, vậy chúng ta sẽ sinh một đứa con gái.”
“…”
“Anh… Sẽ để con bé sống trong cuộc sống đầy đủ nhất.”
“… Khuya rồi, ngủ đi.” Sầm Uất Nhiên siết chặt chăn, nước mắt chảy xuống khóe miệng.
“Ừ.”
…
Lục Chinh tắm táp xong, lúc ra khỏi phòng tắm thì Đàm Hi đã đang ngồi ngay ngắn trước giá vẽ, ánh đèn ʍôиɠ lung từ trêи đầu đổ xuống, phủ lên người thiếu nữ một tầng ấm áp mỏng manh.
Mờ mờ ảo ảo, bóng người lay động.
“Áo tắm, cởi ra.” Đàm Hi vung bút chì trong tay lên, cười híp mắt.
Người đàn ông nhướng mày, đi tới sau lưng cô, thấy trêи giá vẽ có đặt một tờ giấy dùng để phác họa, “Vẽ tranh hả?”
“Ừ hử.”
“Giờ sao?”
Đàm Hi lập tức giơ tay kéo đai áo bên eo anh ra, người đàn ông hít sâu một hơi, đè tay cô lại.
“Làm người mẫu cho em.” Cô đi thẳng vào vấn đề.
“Khuya rồi, đừng nghịch nữa.”
“Ngày mai em định trở về Tần gia.”
Người đàn ông khựng lại, sự u tối trong mắt bắt đầu khởi động, không ngừng quay cuồng.
Bàn tay lớn nắm lấy mặt cô, chầm rãi tăng lực, Đàm Hi nhíu mày, đôi mắt to trong trẻo nhìn thẳng vào anh, không tránh không né.
“Anh đã nói, có cách giải quyết, tại sao cứ phải quay về?”
Đàm Hi trầm mặc, vấn đề này bọn họ đã nói rất nhiều lần, không muốn nhắc lại chút nào.
Bàn tay lớn lướt xuống cằm, sau đó, bóp mạnh một cái, “Ông đây bảo vệ được em, không phải dùng Tần gia