Hắn căm ghét Đàm Hi tự mình đa tình, cũng trách Hề Đình lương thiện, mềm yếu.
Tần Thiên Lâm hắn không phải là vật phẩm có thể xô tới đẩy lui, có thể tùy ý chi phối. Sự kiêu ngạo của hắn không cho phép bản thân phải nói lời níu kéo một người phụ nữ đã quyết ý ra đi.
Vì thế, hắn về nước.
Nhanh chóng xử lý hết công việc tồn đọng, lúc nhàn rỗi lại không khỏi nhớ tới người phụ nữ đó, tình cảm mấy năm liền, rốt cuộc cũng là yêu đương chân thành, không phải nói quên là có thể quên.
Nhưng cũng chỉ là nhớ nhung.
Hắn đã cho cô ấy một cơ hội, sẽ không bao giờ cho lần thứ hai nữa.
Ngày nọ, hắn vừa kết thúc một buổi xã giao, vốn định lái xe về chung cư, kết quả, ma xui quỷ khiến thế nào lại chạy tới trường học mà Hề Đình từng dạy.
Đứng ở dưới khu dạy học, hắn đã từng đứng ở đây vô số lần đón cô ấy tan tầm.
Lấy điện thoại di động ra, đầu ngón tay vuốt nhẹ trêи màn hình, nhưng vẫn không ấn cuộc gọi, dứt khoát xóa tên người liên hệ.
Đang chuẩn bị rời đi, đột nhiên nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, hắn híp mắt, đi theo.
Lại thấy Đàm Hi đi tới bên hồ, lấy giá vẽ và bút chì ra, bắt đầu vẽ tranh.
Hắn yên lặng đứng ở phía sau, thiếu nữ vẽ những nét bút đậm nhạt, thuần thục phác họa ra hình dáng một người, tóc ngắn, áo gió, cầm ô, lúc đang chuẩn bị vẽ mặt thì đột nhiên ngẩng đầu lên, sau đó nhìn thấy hắn.
Tần Thiên Lâm không biết nên phản ứng như thế nào, nhưng hắn biết trạng thái hiện tại của mình rất không tốt, xã giao suốt một đêm khiến hắn cực kỳ mệt mỏi, lại không ngờ Đàm Hi nhìn thấy bộ dáng lôi thôi nhếch nhác này của mình liền nghĩ mình lụy tình, lại bắt đầu ồn tồn, nhỏ nhẹ khuyên nhủ?
Tần Thiên Lâm chỉ thấy buồn cười!
Rốt cuộc đứa con gái này dối trá tới mức nào đây?
Ép Hề Đình rời đi, giờ lại lấy hình tượng tiểu bạch hoa xuất hiện trước mặt hắn, ý đồ muốn tranh thủ lấy lòng ư?
A… Nếu cô ta đã thích giả bộ như thế, hắn theo là được!
Vài lần sau đó, Tần Thiên Lâm cố ý xuất hiện trước mặt Đàm Hi với bộ dáng lôi thôi lếch thếch, nhìn cô dáng vẻ lo lắng cho mình của cô ấy, hắn lại cảm thấy ghê tởm một cách khó hiểu!
Dần dà, hắn lại cảm thấy cực kỳ vui sướиɠ!
Đến về sau, còn xuất hiện cả suy nghĩ muốn cưới cô…
Đầu ngón tay lướt qua khung ảnh, dừng ở nụ cười ngượng ngùng của thiếu nữ, ngửa đầu uống cạn ly rượu vang, trong mắt nổi lên sự chua xót.
Bây giờ hắn có bị tính là… mua dây buộc mình không?
A…
Đàm Hi dậy rất sớm, nhẹ nhàng rời giường, cố gắng không đánh thức tới người đang ngủ say bên cạnh.
Rửa mặt qua loa rồi đeo chiếc ba lô rời đi y như lúc tới.
Lúc đóng cửa, cô nhìn về phía giường, rất tốt, không dậy.
Xem ra, hiệu quả của thuốc ngủ rất được, kết hợp với sữa càng tuyệt…
Cũng không biết người này sau khi tỉnh lại sẽ có phản ứng gì, nghĩ một chút, Đàm Hi quyết định để lại một tờ giấy nhắn.
Đón ánh nắng lúc 9 giờ buổi sáng, Đàm Hi ra khỏi khu chung cư, đi dọc theo hàng cây bên đường một cách chán nản.
Lúc Cố Hoài Sâm nhìn thấy cô, thiếu nữ đang cúi đầu, vừa đi vừa giơ chân đá một hòn đá, cái ba lô adidas đeo lệch một bên vai, để mặt mộc, tóc đuôi ngựa hòa vào động tác đi của cô khẽ lắc lư theo nhịp.
Đây là dáng vẻ đi học của học sinh cấp ba à?
Anh ta lắc đầu, giảm bớt tốc độ xe, đồng thời hạ kính xuống.
“Đàm Hi.”
“Hở?” Đàm Hi còn đang tự hỏi xem nên dùng cách nào để dạy dỗ hai mẹ con Lục Thảo, đột nhiên nghe thấy có người gọi mình thì đáp lại theo bản năng.
Ngẩng đầu, hàng cây phía trước kéo dài thẳng tắp, ngoài đường cũng chỉ có cây, không đúng…
Lại nghiêng đầu, một chiếc xe nhập khẩu đi sát bên cạnh, qua cửa sổ xe hạ xuống, gương mặt anh tuấn của người đàn ông đập vào mắt, giờ phút này, trêи gương mặt anh ta đang treo một nụ cười nhẹ nhàng, bình thản.
“Là anh đấy à, Cố Hoài Sâm.”
Người đàn ông cười, gật đầu nói “Chào buổi sáng“. Hình như cô ấy luôn gọi đầy đủ tên của anh, giọng nói trong trẻo và thanh thúy như tiếng đồ sứ rơi vỡ xuống đất.
Hiện tại, rất ít khi anh ta nghe thấy người khác gọi mình như thế.
Ngài Cố, Cố Tổng, cậu Ba, Hoài Sâm, A Sâm…
Nhưng lại chẳng có người nào dám gọi thẳng tên “Cố Hoài Sâm” của anh ta, đương nhiên, ngoại trừ cô nhóc trước mắt này.
“Chào buổi sáng.” Đàm Hi mỉm cười, thuận tiện vẫy tay một cái, tầm mắt dừng trêи người anh ta, sau đó kéo ba lô huýt một tiếng sáo vui vẻ.
Tự tại và tùy tính.
Nụ cười trêи môi người đàn ông lại càng sâu hơn.
Lại nghe cô nói tiếp: “Anh mặc sơ mi trắng nhìn rất đẹp trai đấy, thấy chưa, tôi nói không sai mà…”
Cố Hoài Sâm hào phóng nói cảm ơn, không hề ngượng nghịu, vừa thấy là một người lõi đời trong đối nhân xử thế.
“Cô chuẩn bị… đi báo danh khai giảng à?”
Đàm Hi sững người, một lúc lâu sau mới nghĩ ra, hôm nay là ngày 1 tháng 9, đúng là ngày khai giảng của các học sinh từ cấp một đến cấp ba.
“Ơ mà… nhìn tôi giống học sinh trung học lắm à?” Cô cúi đầu, nhìn quần áo trêи người một lượt, áo thun quần dài, một đôi giày thể thao, được rồi, cô thừa nhạn mình ăn mặc có hơi giống thế thật.
Cố Hoài Sâm gật đầu, lấy hành động bày tỏ thay lời nói.
He, người này…
“Vậy thì chỉ có thể chứng minh là tôi rất trẻ trung.”
Lắc đầu bật cười.
“Tới chỗ nào thế?”
Đàm Hi nhướng mày.
“Xem có thể đưa cô đi một đoạn được không.”
“Quảng trường trung tâm.”
“Vừa lúc, cùng đường tôi đi.”
“Vậy thì tốt quá!”
Cố Hoài Sâm dừng xe lại, bấm mở khóa cửa, Đàm Hi kéo cửa băng ghế sau ra.
Chiếc xe màu đen nhìn bề ngoài có vẻ khiêm tốn nhưng bên trong lại là một trời một vực, ghế dựa bọc da thật, tản mát ra mùi hương nổi bật của thuộc da, ghé sát lại nhìn thì thấy da lót đều được khâu vá thủ công hết.
Đàm Hi chắt lưỡi một cái.
Người đàn ông nhìn xuyên qua kính chiếu hậu, để ý từng động tác của cô, lập tức trêи mặt nhiễm ý cười: “Nhìn lâu như thế, phát hiện ra cái gì à?”
“Xa hoa khiêm tốn.” Chép miệng, “Cố Hoài Sâm, không ngờ là anh lại là một đại gia ngầm đấy!”
Không muốn bình luận về hai chữ “đại gia”, người đàn ông lại thuận miệng hỏi một câu: “Vậy từ đầu cô nghĩ tôi là gì?”
“Giảng viên đại học.”
“Ồ? Tại sao?”
“Vì tôi cảm thấy anh rất giống thôi!”
“Giống chỗ nào?”
“Khí chất.”
Ánh mắt Cố Hoài Sâm ngưng lại, nhớ tới lần đầu tiên gặp nhau trong cửa hàng máy tính, cô đã từng nói một câu.
“Sạch sẽ?”
Đàm Hi búng tay tách một cái: “Chuẩn không cần chỉnh.” Giống như cậu ấy, sạch sẽ, trí thức.
“Vậy rốt cuộc cô có phải học sinh không?” Người đàn ông cười hỏi.
“Cũng có thể tính là