Da đầu Đàm Hi tê dại.
“Hửm?” Hiển nhiên, Lục Chinh không có ý định buông tha cho cô, âm cuối hơi cao lên, hơi có một chút quỷ quyệt.
“Chuyện quá khứ, em đã quên rồi.”
“Đã quên rồi sao?”
Gật đầu cái rụp.
“Vậy em có định trở về Tần gia nữa không?”
“Có.”
Ánh mắt lạnh lùng, sắc bén như đao: “Có bản lĩnh thì lặp lại lần nữa xem nào?”
Đàm Hi hắng giọng, duỗi tay khẽ lắc cánh tay anh, “Anh đừng nóng nảy, nghe em nói hết đã được không?”
Gương mặt nghiêng của người đàn ông đầy lạnh lùng, đối diện với bóng đêm thê lương đang lan tràn bên ngoài, vẻ hung dữ dường như càng lan tràn ra ngoài.
Hít sâu, “Anh có biết tại sao Tần Thiên Lâm cưới em không?”
“Trả thù.” Nói trúng vấn đề nhưng hai mắt lại nhìn chằm chặp vào vẻ mặt Đàm Hi, thấy sắc mặt cô vẫn bình thường mới lộ ra vẻ hài lòng.
“OK.” Cố gắng nhẫn nhịn không trợn trừng mắt với anh, Đàm Hi tiếp tục nói: “Vậy anh cảm thấy, tại sao Tần gia lại chấp nhận em?”
Trong mắt người đàn ông lộ ra vẻ trầm tư, ngón tay khẽ vuốt ve trêи eo cô.
“Tần Tấn Huy khôn ngoan như thế, nếu bảo không có ý đồ, anh có tin được không?”
Chậm rãi lắc đầu.
Búng tay một cái, Đàm Hi ghé sát vào tai anh hơn, “Có thể khiến cho Tần gia từ bỏ cơ hội liên hôn, cưới em vào cửa, vậy… có phải có nghĩa rằng, em còn mang lại cho bọn họ lợi ích lớn hơn cả liên hôn không?”
Lục Chinh không nói gì, mày càng nhíu chặt hơn.
“Một đứa con gái mồ côi cha mẹ, chú thím không thương như em, có gì đáng giá đề Tần gia bày mưu tính kế chứ? Anh không cảm thấy kỳ quái à?”
“Thì sao?” Anh nhướng mày.
“Em muốn làm rõ chuyện này.” Thực ra, Đàm Hi có thể mơ hồ đoán được một chút, chắc chắn có liên quan tới những tài sản bí mật mà bố mẹ nguyên chủ để lại cho cô.
Cụ thể là gì thì cô cũng chưa rõ ràng lắm, căn cứ theo di chúc của hai ông bà để lại, đến tận khi cô đủ 22 tuổi mới có tư cách kế thừa.
Ngoài trừ cổ phần của Đàm Thị, chắc chắn còn có thứ khác nữa.
Cô nói suy nghĩ của mình cho Lục Chinh nghe, “Anh có thể tra được không?”
“Có thể thử xem.”
Đàm Hi nghiêng đầu, gối lên vai anh: “Ngày mai em trở về, đêm nay anh ở bên em đi.”
“Ở bên?” Ánh mắt tối sầm.
“Nghĩ đi đâu thế hả!” Cô túm tóc anh, mái tóc ngắn làm cho lòng bàn tay cô vừa đau vừa ngứa.
“Buổi chiều mới hai lần, còn một lần nữa.”
Đàm Hi: “…”
Bàn tay lớn bắt đầu to gan lớn mật, hơi thở cũng bắt đầu nặng nề.
“Em vẽ tranh chân dung cho anh!” Cô nhảy dựng lên, chạy tới trước giá vẽ, cầm cái bút chì lên múa may.
Người đàn ông dường như cũng có hứng thú, đứng lên: “Vẽ thế nào?”
“Ừm… Đầu tiên anh cứ cởi áo ngủ ra đã.” Đầu bút chống lên cằm, tóc dài xõa trêи vai, kết hợp với chiếc áo ngủ nhàu nhĩ, hơi có mấy phần khí chất của các họa sĩ đường phố.
Đai áo đã bị cô cởi ra từ trước rồi, Lục Chinh kéo vạt áo sang hai bên, đầu tiên là lồng ngực khỏe mạnh, eo thon, sau đó là đôi chân dài thẳng tắp.
Ực—
Đàm Hi nuốt nước bọt, hai má hơi đỏ lên.
Dưới ánh đèn, có thể nhìn rõ từng đường cơ bắp, từng múi cơ bụng rõ ràng, da màu đồng cổ khỏe khoắn.
“Thế này à?” Ánh mắt tối đen hơi chớp, nhìn thẳng vào Đàm Hi.
“Đứng ở dưới đèn đi.”
Anh di chuyển theo lời cô.
Đàm Hi đặt giá vẽ vào đúng tầm tay, chuẩn bị vẽ.
“Không cần cởi cái này à?” Anh chỉ vào cái qυầи ɭót góc bẹt cuối cùng trêи người, trong đáy mắt hơi xuất hiện vẻ giễu cợt.
“Già còn không đứng đắn…”
“Cần đứng bao lâu?”
“Hai mươi phút.”
“Anh cứ đứng ngớ ngẩn thế này à?”
“Cố định tại vị trí đó thôi, nhưng anh có thể làm gì thì làm.”
Hai người thương lượng xong xuôi, Đàm Hi bắt đầu vẽ.
Xoạt xoạt—
Người đàn ông châm một điếu thuốc, khói thuốc lượn lờ khiến cho mặt mày cũng trở nên mơ hồ, dưới ánh đèn, đem lại cho người ta cảm giác mạnh khỏe và đầy suy tư.
Trước mắt Đàm Hi sáng lên, tốc độ cực kỳ nhanh.
“Cẩn thận tay của em đấy.”
Ngòi bút hơi dừng, liếc mắt nhìn băng gạc trêи cổ tay, Đàm Hi mỉm cười: “Em có chừng mực.”
Hai người không ai nói gì, trong căn phòng yên tĩnh, chỉ có tiếng ngòi bút loẹt xoẹt trêи giấy không ngừng và tiếng gió rít ngoài cửa sổ.
Một người chuyên tâm vẽ tranh, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên.
Một người yên lặng hút thuốc, mặt mày lạnh lùng.
“Xong!”
Người đàn ông nhìn đồng hồ: “Mười lăm phút.”
Đàm Hi gỡ tờ giấy xuống, đưa tới trước mặt anh, lặng lẽ đá áo ngủ của anh xuống dưới sô pha.
Cô thích nhìn anh thế này hơn.
Sexy! (Gợi cảm!)
Trong đáy mắt người đàn ông xẹt qua ý cười, có điều chỉ xuất hiện trong nháy mắt rồi biến mất không còn dấu vết.
Bàn tay đưa ra nhận lấy bức vẽ, Đàm Hi thuận thế dựa vào người anh.
Lục Chinh cúi đầu nhìn, nhìn thấy trêи tờ giấy trắng tinh nổi lên vết bút chì phác họa đơn giản hình dáng một người đàn ông, thân để trần, tay kẹp thuốc lá, một đụm khói mờ lượn lờ nơi khóe miệng khiến cho mặt mày cũng trở nên mơ hồ.
“Thường xuyên vẽ thế này à?”
“Đương nhiên.” Từ sau khi quyết định theo nghề vẽ, nguyên chủ đã trải qua các huấn luyện chuyên nghiệp, một ngày vẽ ít nhất hai bức ký họa.
Mắt người đàn ông sầm xuống.
Đàm Hi lập tức hiểu ra, “Không… Ngày thường đều dùng tượng điêu khắc thôi, lấy đâu ra tiền mà mời người mẫu khỏa thân chứ…”
Quả nhiên, sắc mặt tốt hơn nhiều.
Ôi, cái lão già này sao lại ghen kinh khủng thế chứ?
“Vẽ cũng vẽ xong rồi, có phải giờ nên làm chính sự rồi không?”
Ánh mắt Đàm Hi hơi nhúc nhích, ánh đèn, nghệ thuật, cơ bụng…
Không khí hợp lý, thời điểm hợp lý.
“Chính sự? Chính sự gì thế?” Giọng đầy vô tội nhưng cặp mắt lại chứa đầy sự dụ dỗ.
Người đàn ông đưa tay ôm cô vào lòng, cắn tai cô: “Giả vờ, cứ tiếp tục giả vờ nữa đi.”
Đổi lại là tiếng cười trong trẻo của cô.
“Yêu tinh!” Cắn răng mắng khẽ một câu, sau đó liền bế ngang người lên, vọt vào trong phòng ngủ.
Trong phòng khách trống vắng, chỉ còn lại ánh đèn tường mờ nhạt.
Gió đêm lay động, thổi bay một góc của bức vẽ lên.
Trêи tờ giấy là hình ảnh một con người rắn giỏi, từng đường cong cơ bắp đều cực kỳ trôi chảy.
Cũng dưới ánh trăng đêm nay, trong biệt thự Bán Sơn, nhà họ Tần lại ầm ĩ tới túi bụi.
“Con không đi!” Tần Thiên Mỹ trang điểm cực kỳ đậm, mặc một chiếc váy dài đính kim sa, rõ ràng là mới đi nhảy ở quán bar về.
Tần Thiên Lâm lạnh mặt ngồi trêи sô pha, sắc mặt Lục Thảo cũng rất xấu.
Tần Thiên Kỳ đi từ trêи lầu xuống, tới bên người em gái mình, “Thiên Mỹ, em về phòng tắm táp trước đi đã.”
“Anh Cả, anh sẽ đứng về phía em đúng không?” Cô ta kéo tay Tần Thiên Kỳ, vẻ mặt đầy lo lắng.
Người đàn ông nghe vậy liền cười hòa nhã, xoa đầu cô ta, “Thiên Mỹ, làm sai không đáng sợ, quan trọng là biết sai mà sửa.”
Sắc mặt đột nhiên sa sầm: “Chẳng lẽ anh cũng muốn ép em phải đi xin lỗi Đàm Hi