Bữa cơm này diễn ra cũng khá bình tĩnh.
Lục Thảo nói không khỏe nên ở trong phòng nghỉ ngơi, Tần Tấn Huy đã đi làm từ sáng sớm đến giờ chưa về.
Tần Thiên Mỹ gượng gạo ăn mấy miếng rồi đặt đũa xuống, “No rồi.”
Đàm Hi vờ như không thấy, vừa ăn vừa bàn luận.
“Tay nghề của thím Vương càng ngày càng khéo.”
“Mợ Hai thích là tốt rồi ạ!”
Sầm Vân Nhi dùng đũa chung gắp cho Đàm Hi một miếng sườn, Đàm Hi lại qua tay gắp sang bát của Tần Thiên Lâm.
“Hơi no rồi.
Một chút lòng tốt của chị dâu Cả, coi như anh được hời nhé.” Nửa nói đùa, nửa nói thật.
Cứ để cho sự dối trá của người nhà này tự sinh ra rồi tự tiêu hóa đi, cô không có phúc phận đó.
Nụ cười của Sầm Vân Nhi cứng đờ, liếc nhìn sang chồng mình, Tần Thiên Kỳ nắm lấy bàn tay cô ta ở dưới gầm bàn, âm thầm an ủi.
Tâm tình của Tần Thiên Lâm lại rất tốt, lập tức nhét miếng sườn kia vào trong miệng, còn liên tục nhìn về phía Đàm Hi nữa.
Giống… một chú chó Pug đang chờ được chủ nhân khen ngợi vậy?
Khóe miệng Đàm Hi giật giật, tưởng tượng ra bộ dáng đầu người thân chó của Tần Thiên Lâm, suýt chút nữa cười phun ra.
Sau khi ăn xong, Đàm Hi quay trở về phòng ngủ của khách.
Đột nhiên dừng lại: “Đồ đạc của tôi đâu rồi?”
Căn phòng trống rỗng, ngay cả khăn trải giường cũng biến mất.
Tần Thiên Lâm đi tới sau lưng, cười ôm lấy eo cô, Đàm Hi muốn tránh đi nhưng động tác của hắn lại nhanh hơn.
“Đồ thần kinh!” Cô càng giãy giụa thì lực siết trêи eo càng chặt.
“Anh đã bảo người dọn đồ lên lầu hết rồi, từ hôm nay trở đi, em dọn về phòng ngủ.”
Đàm Hi huých khuỷu tay ra sau, chỉ nghe một tiếng kêu rêи vang lên, cô nhân cơ hội trốn thoát, trở tay muốn đóng cửa lại.
Tên này bị điên rồi!
Tần Thiên Lâm xoa ngực phải, duỗi chân chống vào cửa, Đàm Hi muốn chạy ra ngoài nhưng đã bị hắn chắn ngang đường.
“Anh nói rồi, từ hôm nay trở đi, em về phòng ngủ ngủ.” Vẻ mặt gã đàn ông lạnh lùng và trầm xuống, trong đáy mắt nổi lên vẻ âm u.
“Khốn nạn! Anh buông tay ra cho tôi!” Đàm Hi tay đấm chân đá.
Tần Thiên Lâm bị đá một cái vào cẳng chân, cả người đều lung lay: “Đừng quên, chúng ta là vợ chồng.”
Hơi thở nóng rực phả lên cổ, cả người Đàm Hi nổi đầy da gà: “Vớ vẩn!”
“Cái trò muốn chơi mà còn ngại này cũng đủ rồi nhé, đừng để khéo quá hóa vụng.”
Đàm Hi bỏ tay hắn ra, lùi về sau một bước, hít thở sâu, hơi thở vững vàng.
“Tôi đã thấy người hay tự cho là đúng, nhưng chưa từng thấy người nào tự cho là đúng quá mức như anh! Thật sự tưởng mình là nhân dân tệ, ai thấy anh cũng muốn nhào tới phải không? Tỉnh lại đi!”
Sự mỉa mai đâm vào mắt gã đàn ông khiến đồng tử gã co chặt lại: “Em lặp lại một lần nữa xem?”
“Nói lại một trăm lần cũng thế mà thôi.
Tôi và anh ấy à, ha ha… tốt nhất bỏ đi.”
“Bỏ đi?” Ánh mắt trầm xuống, “Có ý gì hả?”
“Duy trì quan hệ ngoài mặt, nước sông không phạm nước giếng.
Anh không gây phiền toái cho tôi, tôi cũng không làm Tần gia nhà anh mất mặt, bình an không có việc gì, ai nấy đều vui, chẳng phải như thế rất tốt sao?”
“Đây là mong muốn của em à?”
“Ừ hử.
Chẳng lẽ anh còn mong chờ chúng ta có thể tương thân tương ái sao?” Tưởng tượng ra hình ảnh đó, cô không nhịn được mà lạnh cả người.
“Tại sao không thể?”
Đàm Hi khựng lại, chính Tần Thiên Lâm cũng sửng sốt.
“Nếu đã là vợ chồng thì tại sao không thể chung sống bình yên với nhau?” Ánh mắt người đàn ông sáng quắc, giọng rất trịnh trọng.
Nếu nguyên chủ nghe thấy lời này của hắn, không biết có vui quá mà khóc hay không nhỉ?
Cô ấy gả cho Tần Thiên Lâm chẳng phải vì chờ mong một ngày như thế này sao?
Đáng tiếc…
“Muộn rồi.
Giữa hai chúng ta đã không còn khả năng đó nữa.” Nguyên chủ ôm nỗi oán hận rời đi, cho dù có kiếp sau, cô tin là cô ấy cũng không muốn có bất kỳ giao thoa gì với Tần Thiên Lâm nữa.
Thân mình gã đàn ông hơi lung lay.
“Tại sao? Chẳng phải em đối với anh…”
“Đã không còn nữa rồi.”
Gã đàn ông biến sắc, tay siết thành nắm đấm, “Anh, không, tin.”
Đàm Hi nhìn thẳng hắn, trong đáy mắt chỉ toàn lạnh lẽo.
“Sau trận roi lần đó, tôi đã không còn ôm bất kỳ kỳ vọng gì với anh nữa rồi.”
Nói xong, đóng sầm cửa lại, chặn hắn ở bên ngoài.
Tần Thiên Lâm đứng nguyên tại chỗ, mặt không có cảm xúc gì.
Trong đầu vẫn còn đang quanh quẩn câu nói cuối cùng kia của cô—
Tôi đã không còn ôm bất cứ kỳ vọng gì với anh nữa rồi…
Không ôm bất cứ kỳ vọng gì…
Bất cứ kỳ vọng gì…
Đàm Hi nhìn toàn bộ căn phòng y như lúc mới dọn tới, yên lặng mắng chửi tổ tông 18 đời của Tần gia một lượt.
Trong lòng, ngoại trừ cười lạnh thì cũng chỉ có thở dài.
Cô cười Tần Thiên Lâm không biết tự trọng, cũng than thở nguyên chủ ngớ ngẩn.
“Thiên Lâm? Đứng ở cửa làm gì thế?”
“Anh Cả.”
“Em và em dâu…” Tần Thiên Kỳ nhíu mày.
“Không sao ạ.” Nói xong, xoay người đi lên lầu.
Tần Thiên Kỳ nhìn cánh cửa phòng đóng chặt, như suy tư gì đó.
Đàm Hi đang trải giường trải chiếu thì điện thoại đổ chuông, cô vội vàng lục tìm nó ra từ trong ba lô, mắt lộ ra sự vui vẻ, nhưng giây tiếp theo lại chuyển thành thất vọng.
Tới cũng nhanh, đi cũng gấp, trong chớp mắt đã khôi phục lại vẻ bình thường.
“Alo, Tiểu Ảnh Tử.”
“Hi Hi, bà về Tần gia rồi à?”
“Ừ.”
“Thảo nào… nghe giọng bà lại ủ rũ như thế.
Tên cặn bã kia có bắt nạt bà nữa không?”
“Mẹ! Lại còn bắt bà đây ngủ cùng phòng với hắn nữa chứ!” Bên kia còn chưa nói xong, bên này đã nổ tung.
“Cái gì?”
“Bà cũng cảm thấy khó tin đúng không?”
“Éc… Vậy trước đó hai người… ấy ấy chưa…”
“Đương nhiên là không có rồi!”
“Vậy hắn có ý gì thế hả? Yêu cầu thực hiện nghĩa vụ vợ chồng à?”
“Tôi nhổ vào ấy — ai là vợ chồng với hắn chứ?”
“OK, tôi nói sai rồi.
Dù sao, bà cũng phải cẩn thận đấy, đừng để bị chiếm tiện nghi, hoàng hoa khuê nữ xinh đẹp như thế, về sau còn phải gả cho người khác nữa!”
Đàm Hi: “…”
Cô có thể nói, cô đã không còn là hoàng hoa khuê nữ nữa không?
“Ngày mai tôi về, có hẹn nhau tí không?”
“Sắp khai giảng rồi mà bà còn về làm gì?” Đại học Xuyên Mỹ ở Trùng Khánh, cô ấy hoàn toàn có thể đi thẳng từ nhà bà ngoại tới nơi học, cùng thành phố nên cũng rất tiện.
“Ngày 23 mới báo danh cơ, còn hơn nửa tháng nữa, về nhà nghỉ mấy ngày.”
“Tôi mùng 5 rồi.”
“Chỉ còn bốn ngày nữa à?”
“Ừ.”
“Để tôi đưa bà tới Tân Thị!”
“Không cần đâu.”
“Đừng khách sáo thế ~ tôi tự trả tiền xe mà.”
“Không phải vấn đề đó.
Có người đưa tôi đi rồi, không cần bà đâu.”
“Ai? Đừng nói cho tôi thằng ác ôn kia nhé!”
Đàm Hi trợn mắt: “Sao có thể là hắn được chứ! Được rồi, ngày mai tôi sẽ ra sân bay đón bà.”
“Biết bà là tốt nhất mà! Nào, hôn một cái nào! Mua~”
Đàm Hi: “…”
Kết thúc trò chuyện, cô tiếp tục trải giường chiếu, trải xong, nằm trêи đó chơi game, nhưng lăn qua lộn lại, rõ ràng là thất thần.
Sao anh ấy lại không gọi điện thoại cho cô chứ?
Chẳng lẽ pha quá nhiều thuốc ngủ nên giờ vẫn chưa dậy? Không đúng… Rõ ràng chỉ có một viên…
…
Ngủ trưa xong, Đàm Hi ra phòng khách uống nước, Lục Thảo ngồi trêи sô pha xem TV, làm lơ cô luôn.
Đàm Hi cũng coi như không nhìn thấy, cũng chẳng có phản ứng gì.
Sầm Vân Nhi đeo tạp dề, còn buộc một cái khăn trêи đầu, đang nấu cà phê: “Hi Hi, có muốn uống một ly không?”
“Không cần đâu ạ.
Nước sôi để nguội là được rồi.” Ngửa đầu, uống hết một cốc, lại tiếp tục rót hơn nửa cốc nữa.
“Tần Thiên Lâm đâu rồi?”
“Ra ngoài rồi.”
“Ồ, vậy vừa lúc… Thím Vương, thím lên lầu dọn đồ xuống với tôi đi.”
Chờ đến khi lên lầu mới phát hiện phòng ngủ đã bị khóa lại.
“Shit!” Tên khốn kia!
“Thím Vương, lấy chìa khóa dự phòng ra đây.”
“Mợ Hai à, chìa khóa dự phòng trêи lầu không do chúng tôi quản lý ạ!”
“Vậy ai quản lý?”
“Chủ phòng ạ!”
Đàm Hi: “…”
“Hay cô thương lượng với cậu Hai một chút xem thế nào?”
“Thôi bỏ đi.” Cô xua tay, “Phiền thím chuẩn bị