Sầm Uất Nhiên?!
Không ngờ cô lại nghe thấy tên của Sầm Uất Nhiên?!
“… Phi! Con đĩ già đó thật không biết xấu hổ, còn dám trắng trợn, táo bạo đặt cho con đĩ con đó họ Sầm nữa chứ! Còn chẳng phải là đã sớm có âm mưu từ đầu rồi sao? Chỉ sợ cũng đang ngóng trông Chấn Đông tắt thở sẽ tới đòi phân di sản! Cứ nói như chị làm đi, nhưng mà chọn người phải cẩn thận một chút…”
Lục Thảo cho bà ta một ánh mắt trấn an: “Có tôi ở đây.”
Tần Dung tỏ vẻ cực kỳ cảm kϊƈɦ.
Đàm Hi chớp mắt, bừng tỉnh hoàn hồn, nghe trộm chuyện nhà người khác mà cũng nghe được tên của người quen, sự may mắn của cô đúng là có một không hai.
Cũng không thể ngoại trừ khả năng là trùng tên họ mà thôi, cho dù tỷ lệ này cũng tương đối thấp.
Thà rằng tin là có cũng không thể tin là không, cô lập tức đi ra cửa, tiến vào vườn hoa, lại tìm một góc vắng rồi lấy điện thoại ra…
Đàm Hi không cố tình che giấu động tĩnh của mình nên ba người phụ nữ không hẹn mà cùng im miệng.
Lục Thảo ho khẽ, trêи mặt xuất hiện vẻ mất tự nhiên.
Tần Dung lập tức lau khô nước mắt, đồng thời không phát ra âm thanh nức nở kia nữa vì không muốn mất mặt trước người ngoài.
Sầm Vân Nhi cũng điều chỉnh vẻ mặt đau khổ của mình, ngẩng đầu ưỡn ngực theo bản năng, dù sao, việc xấu trong nhà cũng không thể lộ ra ngoài được.
Vì thế, lúc Đàm Hi gọi xong điện thoại trở về xong thì trêи mặt ba người kia đều đang có ý cười.
“Đây là vợ của Thiên Lâm đúng không? Trẻ tuổi lại xinh đẹp, đúng là khiến người ta thích!” Tần Dung khen không tiếc lời.
Đàm Hi giả câm giả điếc, trong mắt hiện lên vẻ ngượng ngùng và nghi hoặc: “Ngài là…”
Sầm Vân Nhi cười giới thiệu hai người với nhau, sau khi khen ngợi lẫn nhau một hồi, bốn người liền ngồi vào bàn ăn sáng.
Đàm Hi không khỏi cảm khái, hồ nước của nhà giàu sâu như biển, ai cũng có thể làm bộ làm tịch được!
Kỹ thuật diễn quá tự nhiên, cũng may là cô vẫn có thể theo kịp tiết tấu, không tới mức quá lệch tông.
Một bữa sáng mà được mấy người phụ nữ ăn ra hương vị cực kỳ thanh cao, bộ đồ ăn đầy đủ, bàn được sắp xếp tinh tế, Đàm Hi cố gắng lắm mới không đảo mắt, nhanh chóng giải quyết phần sandwich của mình, lại uống cạn cốc sữa tươi, cuối cùng ăn một miếng điểm tâm, rút một cái khăn giấy, bình tĩnh lau khô miệng —
“Con ăn xong rồi, mọi người cứ ăn từ từ ạ!”
Nói xong, cầm lấy ba lô, chuẩn bị ra khỏi nhà.
“Chờ một chút.” Lục Thảo đột nhiên lên tiếng.
Đàm Hi xoay người, mày kiếm nhếch lên, vẻ anh khí liền xuất hiện.
“Mẹ còn có việc gì ạ?”
Sắc mặt Lục Thảo bình thường, không thể nói là tốt, cũng không thể nói là kém, “Trêи bàn uống nước có một tờ chi phiếu, là tiền tiêu vặt tháng này của con, sắp tới khai giảng rồi, tiền học phí và sinh hoạt phí cũng ở trong đó cả, không đủ thì qua chỗ mẹ lấy.”
“Vâng ạ ~” Đàm Hi hớn hở, tiền ấy mà, có ai là không thích chứ?
Vừa hát ngân nga vừa đi bộ ra phòng khách, cầm lên liền thấy, ôi mẹ ơi, tận 10 vạn!
Tuy rằng làm một cô con dâu nhà giàu cũng khá vất vả, nhưng mà phúc lợi cũng quá tốt!
Oa ha ha—
Cô quyết định sẽ không nói với Lục Chinh, giữ lại làm tiền riêng.
Lần này có tận hai nguồn thu nhập, còn không hề giao nhau, Đàm Hi âm thầm gật đầu, tỏ vẻ vừa lòng đến không thể vừa lòng hơn.
Trực tiếp dùng phần mềm gọi xe, giờ bà đây cũng là kẻ có tiền rồi! Ra cửa gọi xe, chuyện nhỏ thôi ~
Tới ngân hàng trước, đổi chi phiếu sang tiền mặt, nhét chín vạn rưỡi vào trong thẻ ngân hàng, giữ lại năm ngàn để phòng thân.
Đàm Hi căn thời gian chạy tới sân bay, đợi không tới mười phút đã nhìn thấy Vệ Ảnh đeo một cái túi xách thổ cẩm kiểu dân tộc vẫy tay loạn xạ với mình.
Cô nàng một mét sáu tám, chân dài tới nách chỉ hận không thể nhảy lên, treo luôn trêи người cô, Đàm Hi sợ hãi, lùi về sau theo bản năng nhưng vẫn bị ôm ghì lấy.
“Hi Tử, Hi Tử, tôi nhớ bà quá! Mua~!” Nói xong, chẳng bận tâm xung quanh có nhiều người như thế, lập tức hôn bẹp lên má Đàm Hi một cái.
Tức khắc làm cho vô số người nhìn sang với ánh mắt hoặc tò mò hoặc ái muội.
“Nói! Bà có nhớ tôi hay không hả?”
Đàm Hi: “…” Hiện tại cô chỉ nghĩ tới việc cõng cái oan khuất này mà chạy thôi.
“Nói đi, nói đi, nói đi…”
Cô nàng nào đó làm nũng phát khϊế͙p͙, cô thật sự không chống đỡ nổi: “Nhớ nhớ nhớ!”
Đại tiểu thư Vệ vừa lòng, một tay ôm vai bá cổ cô, nhưng Vệ Ảnh lại không cao bằng Đàm Hi nên nhìn bao quát thì thấy hơi gượng gạo.
Một tiếng ho khẽ từ sau truyền tới, Vệ Ảnh nũng nịu gọi một tiếng: “Anh ~”
Đàm Hi quay đầu nhìn, liền thấy một người đàn ông mặc một bộ đồ thoải mái đang nhìn về phía mình, mặt mày tươi tỉnh.
“Anh Vệ Phong!”
Trong trí nhớ của cô, người đàn ông dịu dàng này chiếm cứ một địa vị không thể xóa nhà trong thời học sinh trung học của nguyên chủ, trước khi gặp Tần Thiên Lâm, Vệ Phong chính là người đàn ông thành thục đầu tiên làm cô ấy cảm nhận được sự ấm áp.
Khí chất ôn hòa này đã từng khiến nguyên chủ vô cùng quyến luyến.
Vì cô và Vệ Ảnh ngồi cùng bàn nên lần nào Vệ Phong tới đưa cơm cũng sẽ mang nhiều hơn cho cô một phần.
Có một mùa đông nọ, bởi vì ở bên ngoài vẽ tranh khá lâu nên tay Đàm Hi còn bị nứt da, đốt ngón tay vừa sưng vừa đỏ, thậm chí gập lại cũng không gập được chứ đừng nói là cầm bút.
Lúc Vệ Phong mang áo lông tới cho Vệ Ảnh liền nhìn thấy, hỏi thăm mấy câu mới rời đi.
Sự tình đáng lẽ kết thúc như thế, không ngờ sau đó anh ta lại quay lại, không chỉ mua kem trị nẻ da mà còn tặng cho cô một túi sưởi.
Có lẽ, đối với Vệ Phong mà nói chỉ là nhân tiện, là một hành động không đáng để ý, nhưng nó vẫn luôn làm nguyên chủ cảm kϊƈɦ ở trong lòng.
Tình cảm tất nhiên là có, rốt cuộc vẫn còn đang ở tuổi mới biết yêu, làm gì có thiếu nữ nào mà không mơ mộng?
Huống hồ, đây còn là một thiếu nữ thường xuyên thiếu thốn sự yêu thương nữa.
Có điều, khi đó Vệ Phong đã có bạn gái, cô cũng cực kỳ coi trọng tình bạn giữa mình và Vệ Ảnh nên đã sớm dập tắt những ý tưởng không thực tế đó từ trong trứng nước rồi.
Cuối cùng, chỉ đối xử với anh ta như một người anh trai, thế nên mới buột miệng thốt ra gọi “anh Vệ Phong” mà không có chút ngượng ngùng nào.
Nguyên chủ vẫn luôn muốn gọi như thế, nhưng vì không tự nhiên nên trước giờ vẫn chưa bao giờ gọi.
Dẫu sao, với Vệ Phong mà nói, cô cũng chẳng khác gì người xa lạ, cũng chỉ là “bạn cùng bàn của em gái” mà thôi.
“Chào em.” Người đàn ông hơi sửng sốt một chút nhưng đã nhanh chóng khôi phục lại như thường.
Âm thanh giòn tan của cô gái trẻ xứng với nụ cười xán lạn, nhìn thế nào cũng thấy vui vẻ đáng yêu.
Anh ta không bài xích xưng hô này, thậm chí còn cảm thấy khá thân thiết.
“Nhóc con càng ngày càng xinh ra nhỉ.”
“Anh Vệ Phong cũng càng ngày càng đẹp trai đấy!”
Anh ta hơi kinh ngạc, trong trí nhớ của anh ta, nữ sinh ngồi cùng bàn với em gái là người cực kỳ hay thẹn thùng, nói chuyện nhỏ nhẹ, tính cách không ồn ào, không nóng nảy, hiện giờ thì lại thấy có vẻ… đã thoáng hơn không ít rồi.
Nhớ những lời đồn đãi nghe được về cậu Hai của Tần gia, ánh mắt người đàn ông hơi tối lại, nhưng ý cười chưa từng biến mất, vẫn như tắm mình trong gió xuân.
“Được rồi, bà dẻo miệng quá đó!” Vệ Ảnh lại ôm chầm lấy cô.
Đàm Hi: “…” Trước mắt bao nhiêu người, có thể chú ý ảnh hưởng một tí được không hả?
Vệ Phong nhìn hai cô bé cười đùa với nhau, lắc đầu bật cười theo.
Ba người tới một quán ăn gia đình để giải quyết bữa trưa.
“Hi Hi, em thử ăn cái này đi, hàu này còn tươi lắm đấy.” Mới qua có nửa tiếng mà Vệ Phong đã gọi thẳng nhũ danh của cô giống Vệ Ảnh.
“Rất thơm!” Trong miệng thiếu nữ nhét đầy đồ ăn, hai mắt cong lên thành hình trăng non.
“Thích là được rồi.” Vệ Phong nhìn cô cười, tâm tình của bản thân cũng tự nhiên tốt hẳn lên, vẻ mặt càng thêm dịu dàng.
Vệ Ảnh cắn một miếng sườn cừu nướng, ánh mắt đảo qua đảo lại giữa hai người, lập tức, sáng ngời.
Bởi vì rất ngon miệng nên Đàm Hi ăn khá nhiều.
Vệ Ảnh cũng ăn rất nhiều, vì cô đói.
Nhưng Vệ Phong lại chẳng