Lục Chinh đón cô về khách sạn.
Đàm Hi vừa mới bước qua cửa, còn chưa kịp buông va li ra thì đã bị đè vào cửa, một trận hôn điên cuồng ập tới.
Từ sườn cổ tiến thẳng lên trêи, cô vừa đẩy vừa cố trốn tránh: “Em còn chưa tắm rửa gì đâu đấy… Người toàn mồ hôi mà anh cũng hôn được à?”
“Ngoan, để ông đây đỡ thèm trước tí đã…”
Đàm Hi tức cười: “Vừa rồi còn luôn miệng nói không nhớ, vậy giờ anh đang làm cái gì thế hả?”
Trở mặt hơi bị nhanh rồi đó!
“Không nhớ, chỉ làm.”
Nhớ? Hư ảo, ông đây chướng mắt.
Làm mới là đạo lý cứng rắn nhất.
Đàm Hi bị hôn tới mức cả người như chìm trong sương mù, đôi mắt ươn ướt, cánh môi sưng lên, cả người cũng đần độn luôn.
Một lúc lâu sau, người đàn ông mới lùi ra, cô che ngực thở phì phò, chân tê tới mức suýt chút nữa thì ngồi phịch xuống nền nhà luôn.
Bàn tay lớn đỡ lấy sườn eo cô, kéo người đứng thẳng lên, lúc này Đàm Hi mới có thể đứng vững được.
Lục Chinh cười khẽ, mắng một câu “vô dụng”, đổi lấy là cái trừng mắt hung tợn của cô nàng Đàm.
“Em muốn đi tắm!” Hất cái va li sang một bên, đi qua ngồi xuống mép giường, giơ chân đạp bay giày.
Người đàn ông lạnh lùng liếc nhìn.
“Thất thần cái gì hả? Còn không mau đi mở nước tắm cho em à?”
Lục Chinh nhìn cô một cái, không nói lời nào liền xoay người đi vào trong phòng tắm, tiếng nước ở trong nhanh chóng truyền ra ngoài.
Đàm Hi nằm dang tay dang chân theo hình chữ X trêи giường, hai tay duỗi thẳng, hai chân đạp đạp, vặn cái eo mỏi mệt, cả người thoải mái tới mức những đầu ngón chân cũng cuộn tròn lại trong vô thức.
Đi tàu điện cao tốc nhanh thì nhanh thật nhưng mà không gian kín, người lại đông, tất nhiên mùi trong đó không dễ ngửi tí nào rồi, giờ cô chỉ muốn tắm một cái, sau đó uống một cốc ca cao nóng an ủi.
Cũng không biết tại sao tên kia có thể hạ miệng hôn được nữa…
Cô tự ngửi người mình mấy cái, nhíu mày, quay đầu đi, hôi muốn chết luôn!
“Nước tắm xong rồi.”
Đàm Hi ngồi bật dậy, đá cái va li, đi xuống giường, bắt đầu lục đồ đạc.
“Chút nữa sẽ sắp xếp thế nào?”
“Lái xe tới thẳng sơn trang suối nước nóng thôi.” Dừng một chút, lại bổ sung, “Qua đêm.”
Ặc…
“Không quay về khách sạn ạ?”
“Không về nữa.
Ngày mai lái xe tới thẳng Tân Thị luôn.”
“Oh.”
Hai mươi phút sau, Đàm Hi mặc một cái váy Bohemian màu vàng nhạt đứng trước gương, tóc xõa dài trêи vai, mũ lưỡi trai màu trắng được cô đội ở trêи đầu một cách khá tùy tiện.
“Em xong rồi, đi thôi.”
Ánh mắt Lục Chinh hơi tối, nhấc cái va li đi ra ngoài.
Đàm Hi vội vàng đuổi theo, ôm lấy cánh tay người đàn ông, “Đi nhanh thế làm gì? Chẳng biết chờ em gì cả…”
Hai người vào thang máy xuống lầu, vừa đến sảnh lớn thì thấy Tần Thiên Lâm đang hấp tấp tiến vào vòng xoay ngoài cửa lớn.
Đàm Hi trốn ra sau cây cột lớn theo phản xạ có điều kiện, trong lòng thấp thỏm.
“Cậu vẫn ở đây ạ? Chẳng phải sáng sớm đã về thủ đô rồi hay sao?”
“Hội nghị đổi ngày rồi.”
“Nếu vậy thì ở lại giúp…”
“Sửa đến buổi chiều.”
Tần Thiên Lâm cứng họng nhưng lại không dám tỏ thái độ gì.
Lục Chinh có thể dẫn hắn tới thực địa làm khảo sát đã là phá lệ rồi, đạo lý thấy đủ là dừng hắn hiểu rõ hơn bất kỳ ai!
“Thuận buồm xuôi gió.”
Nói xong, bước nhanh vào thang máy.
Sau khi cửa thang máy khép lại, Đàm Hi mới ló ra từ sau cây cột, thở phào một hơi, đi tới bên cạnh Lục Chinh, véo mạnh lên eo anh một cái.
“Biết em tới đây mà còn dám ở cùng một khách sạn với hắn? Gan của anh có phải quá lớn rồi không?”
Nếu có thể, Đàm Hi càng muốn véo cái gương mặt lúc nào cũng lạnh như băng kia của anh hơn.
Sắc mặt Lục Chinh chẳng hề thay đổi, “Có ông đây che chở, em sợ cái gì chứ?”
“Ui cha, tự tin quá ha?”
“Nói chuyện bằng thực lực thôi.”
Đàm Hi trầm tư, sau một lúc lâu mới trợn mắt lên, “Xấu tính!”
Chiếc Land Rover cao lớn chạy xuyên qua thành phố, tiến lên cao tốc.
Đàm Hi ngồi trêи ghế lái phụ, cả người lắc lư, lắc đến mức mơ màng muốn ngủ, che miệng ngáp một cái.
“Sao vẫn chưa tới vậy?”
Lục Chinh liếc nhìn cô: “Ở ngoài ngoại ô cơ, không nhanh thế đâu.”
“Vậy em ngủ một lát, tới thì gọi em nhé.”
“Ừ.”
Cô lục tìm cái bịt mắt ở trong ba lô ra, ngả lưng ghế về sau, tìm một tư thế thoải mái đi tìm Chu Công.
“Tối hôm qua ngủ không ngon à?”
“Ừm, hồi hộp quá nên không ngủ được.” Đàm Hi há mồm đáp một câu.
Thực ra, là bởi vì vừa nãy tắm ở khách sạn xong, theo thói quen liền cực buồn ngủ.
Thử nghĩ mà xem, cả người thơm tho sạch sẽ, thoải mái dễ chịu, rõ ràng là để chui vào trong ổ chăn, lúc này không ngủ thì còn đợi tới bao giờ nữa chứ?
Lục Chinh thì hiểu sai ý cô, trong đáy mắt hiện lên một sự vui vẻ, quá hồi hộp ư?
Nếu Đàm Hi biết suy nghĩ hiện tại của anh, phỏng chừng sẽ vỗ ngực, tỏ vẻ trầm mặc, sau đó thầm than một câu — Đây là một sự hiểu lầm xinh đẹp, không cần phải giải thích gì đâu! Amen!
Nửa tiếng sau, chiếc Land Rover vững vàng tiến vào cổng sơn trang nước nóng.
“Hi Hi?”
“Dạ? Tới rồi à?” Đàm Hi kéo bịt mắt xuống, ánh sáng chói lóa bất ngờ khiến cô phải híp mắt lại.
Hai người xuống xe, Lục Chinh đi vòng ra sau lấy hành lý, Đàm Hi đứng nguyên tại chỗ quan sát xung quanh.
Nói là sơn trang suối nước nóng nhưng thực ra chẳng khác Nông Gia Nhạc là bao nhiêu, xung quanh đều là núi non trùng điệp, trước cửa là đường cái lớn, chạy về phía những dãy núi rồi bắt đầu quanh co tiến lên.
Cái này gọi là quốc lộ Bán Sơn, đời trước cô đã thấy không ít khi tiến vào sống ở vùng núi.
Nhưng ở lân cận thủ đô toàn là địa hình bình nguyên, cảnh quan kiểu này cũng coi như là hiếm có.
“Sao hả?” Lục Chinh đút chìa khóa xe vào túi, kéo hành lý tới đứng bên cạnh cô, hai người sóng vai nhau nhìn về phía núi cao nguy nga ở trước mặt.
“Cũng hơi xinh đẹp, nhưng không thể so với khu Tây Nam được.” Đã từng nhìn thấy vô số núi non hiểm trở, tòa núi trước mắt này quả thực chẳng tính là gì.
“Tây Nam? Em tới đó rồi hả?”
Ặc…
“Không.
Nhưng mà nhìn ảnh của Tiểu Ảnh Tử gửi tới là biết thôi mà!”
“Muốn đi không?”
Gì cơ?
Bàn tay lớn vỗ nhẹ đỉnh đầu cô, thuận tiện sửa sang lại mái tóc tán loạn của cô một hồi, “Sau này sẽ đưa em đi ngắm.”
“Anh nói đấy nhé, không được đổi ý!”
“Cô bé ngốc!”
Đàm Hi cười rồi rúc vào trong lòng anh, toàn thân tràn ngập ấm áp.
Tách tách —
Tiếng chụp ảnh vang lên, hai người đồng thời quay đầu lại.
Hai ông bà cụ già đang đứng sau lưng họ, cách không xa lắm, bà cụ tay chống vào lan can, trong tay ông cụ cầm một cái máy ảnh, nhìn có vẻ là đồ khá cũ rồi.
“Hỏng rồi, hỏng rồi, hình như