Ánh mặt trời ấm áp, gió nhẹ thổi, Đại học T của Tân Thị lại bắt đầu lễ khai giảng của một năm học mới.
Trước cổng trường xây bằng đá cẩm thạch, xe đi tới đi lui, dòng người cuồn cuộn.
“Xin hãy trình thẻ sinh viên.” Chú bảo vệ cản chiếc Land Rover lại.
Cửa sổ xe hạ xuống, một cái đầu bù xù thò ra, “Cháu là tân sinh viên, còn chưa có thẻ sinh viên ạ!”
Giọng nói mang ba phần tươi cười khiến cho chú bảo vệ thấy ấm áp, lập tức thu lại gương mặt nghiêm túc của mình.
“Vậy thì giấy thông báo trúng tuyển.”
Đàm Hi lấy giấy từ trong ba lô ra đưa cho ông ấy.
“Có thể, vào đi thôi.”
Có người nào đó hộ tống nên mấy cái kiểu như đàn anh khóa trêи đến gần nói muốn giúp đỡ nọ kia như ở trong phim truyền hình liền không hề xuất hiện.
Chiếc Land Rover có ngoại hình kiêu ngạo đi thẳng tới ký túc xá.
Đàm Hi tìm được tên mình trong danh sách phân phòng ở, phòng 406, giường số 2.
Lục Chinh lấy hành lý từ trong cốp xe ra, xách trêи tay, “Đi thôi.”
Đàm Hi cười chạy tới, ôm lấy cánh tay còn lại của anh, “Đi thôi!”
Người đàn ông tỏ vẻ bất đắc dĩ.
Thiếu nữ chớp mắt vô tội.
Thôi vậy…
“Này, học sinh và phụ huynh tới đây đăng ký nào!” Dì quản lý ký túc xá ngồi ở phòng trực ban hét lên với hai người.
Đàm Hi viết nhoay nhoáy mấy chữ: “Đi thôi.”
Dì quản lý ký túc nghi hoặc nhìn tờ đăng ký, quá nhanh rồi thì phải…
Cúi đầu nhìn, chữ viết bay bổng tới mức không thể đọc nổi.
Đang định gọi người quay lại viết lại thì đã chẳng nhìn thấy người đâu nữa.
“Học sinh khoa Nghệ thuật ai cũng thật quá cá tính, sau này khó quản đây…”
Ký túc xá có bốn giường, hai dãy giường tầng, lúc Đàm Hi vào thì không thấy có ai, nhưng đã có hai cái giường được trải cẩn thận rồi.
“Lão Lục, đưa hành lý cho em.”
Lục Chinh đẩy va li qua, nhíu mày: “Em có mang khăn trải giường, chăn theo không đấy?”
Đàm Hi lắc đầu.
“Chuyển phát nhanh chưa tới ư?”
“Không phải…”
Người đàn ông khoanh tay trước ngực, tư thế rõ ràng là yêu cầu cần phải có một câu trả lời.
“Không có gì để gửi cả, đến đây rồi mua là được rồi!”
“Vậy em mua chưa?”
Đàm Hi rụt cổ lại, cánh môi hơi mấp máy: “Chẳng phải là không rảnh…”
“Thế nên, ngoại trừ mỗi cái va li quần áo này, em không mang theo gì hả?”
“Còn có đồ dùng rửa mặt…”
“A, em đúng là có năng lực đấy nhỉ?”
Đàm Hi bĩu môi: “Em thật sự không có đồ gì để mang mà, không thể dọn chăm đệm của Tần gia tới trường được đúng không?”
Người đàn ông trầm mặc trong chốc lát rồi thở dài.
Đàm Hi vẫn còn thấp thỏm, giây tiếp theo liền bị kéo vào một vòng tay ôm ấp.
“Ừ, không cần Tần gia, anh đưa em đi mua.”
Người đàn ông này… đang đau lòng cô ư?
Chớp mắt mấy cái, trêи môi liền nở một nụ cười.
Cô không muốn đồ của Tần gia nên mới đi nhẹ nhàng như thế, còn vì sao không mua thì thật sự là không có thời gian rảnh.
Qua hôm nay, cô ở Tân Thị, còn anh sẽ về thủ đô, có lẽ sẽ không gặp nhau một thời gian dài, Đàm Hi chỉ muốn ở bên anh thêm một chút nữa, còn về vấn đề chăn đệm thì sẽ còn có nhiều thời gian để đi mua.
“Anh có muốn đi cùng em tới trung tâm thương mại không?” Đàm Hi nhướng mày.
Trước giờ anh chưa bao giờ có nhẫn nại đối với mấy chuyện này.
Có điều hôm nay…
“Được.”
Đây là… đồng ý rồi sao?
Nhanh nhẹn thu dọn tủ quần áo, lại lau khô bàn ghế, sau đó cười hì hì kéo Lục Chinh đi xuống lầu.
Lúc đầu người đàn ông này còn hơi mất tự nhiên, nhưng Đàm Hi cứ túm chặt nên anh cũng chẳng có cách nào.
Thỉnh thoảng có người đi ngang nhìn hai người với ánh mắt tò mò nhưng cô vẫn hồn nhiên coi như không thấy, vẫn tự tiện làm theo ý mình.
“Khụ khụ…”
“Bị cảm rồi à?” Đàm Hi cười hỏi, trong đáy mắt xuất hiện vẻ chế nhạo.
Hầu kết người đàn ông không tự giác trượt mấy cái.
“Bao nhiêu tuổi rồi mà còn thẹn thùng chứ?” Cô ghé sát vào, “Cái thái độ già còn không biết xấu hổ lúc trêи giường đi đâu rồi hả?”
Ánh mắt căng thẳng, duỗi tay kéo cô vào trong lòng, “Đồ ranh con!” Nghiến răng nghiến lợi lại chẳng biết phải làm thế nào.
Đàm Hi mím môi, cười trộm.
“Em đang cho anh cơ hội tuyên bố chủ quyền đấy, miễn cho ngày nào đó đi học lại có đàn anh muốn theo đuổi, em không nhịn được nhận lời thì sao…”
“Em dám!”
Lục Chinh không thể không thừa nhận, so với đám sinh viên còn đang ở trong giai đoạn tuổi thanh xuân phơi phới thì đúng là anh đã già rồi.
Trầm ổn, nội liễm gần như đã trở thành nhãn mác gắn vào xương cốt của anh, ngay cả khi còn trẻ, sự huấn luyện khắc nghiệt trong bộ đội cũng đã bào mòn hết những phấn chấn của tuổi trẻ.
Mà cô, còn chưa tới hai mươi tuổi, đúng là giai đoạn đẹp nhất của đời người…
Thấy vẻ mặt người đàn ông trầm tư, mày càng ngày càng nhíu chặt, ánh mắt Đàm Hi hơi lóe, không phải người này thực sự rúc vào trong sừng trâu rồi đấy chứ?
“Thôi, em chả dám, ai bảo em thích anh thế chứ?” Giả bộ thở dài, đầy vẻ bất đắc dĩ.
Ánh mắt người đàn ông lập tức mềm xuống, ấn đường cũng tự nhiên giãn ra, Đàm Hi nhìn thấy rõ nên cũng không đi chọc vào cái suy nghĩ tự ti đó của anh nữa.
Nhị gia là ai chứ?
Sẽ vì một đám nhãi ranh chưa đủ lông đủ cánh mà tâm tình hỗn loạn sao?
Hiển nhiên là không rồi.
“Em sẽ không tìm được ai tốt hơn đâu.”
“Hả?”
Trong đáy mắt người đàn ông nổi lên sự cuồng vọng, đó là sự tuyệt đối chắc chắn và tự tin có thể định liệu được trước.
“Ở nơi này.” Anh chỉ vào ngực của Đàm Hi, “Sẽ không ai hơn được ông đây cả.”
Đàm Hi tức cười: “Tự luyến!”
“Nói chuyện bằng thực lực thôi.”
“Thực lực gì cơ?” Thiếu nữ tỏ vẻ vô tội, “Sao em lại không biết nhỉ?”
“Trêи giường.
Dưới giường.”
Đàm Hi: “…”
Lái xe tới trung tâm thương mại lớn nhất của Tân Thị, Lục Chinh dừng xe lại rồi ra khỏi bãi đỗ xe dưới hầm ngầm.
Đàm Hi nhảy tới bên người anh, lần này, không đợi cô thò tay ra túm thì anh đã lập tức duỗi tay kéo cô vào trong lồng ngực mình, nhanh chóng đi lên phía trêи.
Tức khắc khiến cho ba cô em đi ngang qua kêu lên sợ hãi.
“Ôi! Quả thực đẹp trai chết mất.”
“Độ ga lăng max luôn.”
“Cô gái kia thật hạnh phúc…”
Đàm Hi cười híp mắt, giật nhẹ cổ áo anh, “Thấy chưa, lại dụ dỗ ba cô em gái nữa, không đạo đức tí nào hết!”
“Có phải anh nên cảm ơn em đã phối hợp không?”
“Được lời mà còn khoe mẽ nữa!”
Lục Chinh cười nhạt không nói.
Bước vào thang máy, đi thẳng lên tầng năm, Đàm Hi thích một cặp gối ôm, hồ ly và sói?
Cô không tự chủ được mà tiến vào thêm hai bước.
“Bên này.” Lục Chinh kéo cô.
Đàm Hi nhìn không chớp mắt, dán chặt cái nhìn vào mấy cái gối ôm nhìn thì tưởng quái dị nhưng để cạnh nhau lại vô cùng hài