Tập đoàn Lục Thị, tám giờ mười phút buổi sáng.
Trần Khải đứng yên chờ ở ngoài cửa lớn, khi chiếc Land Rover cao lớn xuất hiện trong tầm mắt, anh ta liền sửa sang lại cà vạt rồi bước nhanh lên trước.
Cửa xe mở ra, một đôi giày da sáng bóng xuất hiện trong tầm mắt mọi người, ngay sau đó là quần tây thẳng tắp…
“BOSS, chào buổi sáng.”
Khẽ “ừ” đáp lại một tiếng, Lục Chinh cất bước đi vào trong công ty.
Trần Khải đi theo sát phía sau, đột nhiên, tầm mắt khựng lại, lảo đảo một cái tí ngã.
“Lịch trình hôm nay?”
“A?”
Mắt lạnh lia tới.
Trần Khải vội vàng tập trung tinh thần: “9 giờ các lãnh đạo các phòng ban họp báo cáo tổng kết, 10 giờ có hội nghị liên hợp với tập đoàn Minh Diệp, là về hạng mục hợp tác khu khai phá…”
Hai người một trước một sau bước vào thang máy, Trần Khải lắc đầu, sao trong xe của Lục Tổng lại xuất hiện gối ôm hoạt hình được chứ?
Nhưng cái con hồ ly đỏ xinh xắn kia thì phải giải thích thế nào đây?
“… Thư ký Trần?”
“A? BOSS, ngài nói đi ạ!”
Lục Chinh liếc anh ta từ trêи xuống dưới một lần: “Gần đây phải làm thêm giờ à?”
“Không ạ!”
“Sao lại thất thần thế?”
“…”
Cùng thời gian đó, tại đại học T – Tân Thị.
Đàm Hi xoay người ngồi dậy, hai mắt mơ màng vì buồn ngủ, lọt vào trong tầm mắt là một khung cảnh vô cùng xa lạ khiến cho đầu óc tạm thời ngây ra.
Ồ, cô đã là sinh viên năm nhất rồi, tất nhiên là đang ở trong ký túc xá của trường.
Ngáp một cái, vặn người, đang định nằm xuống ngủ thêm một chút nữa thì thân mình đột nhiên cứng đờ, mấy giờ rồi?
Lấy điện thoại ra, nhìn thời gian.
8 giờ 15 phút, còn kịp ăn sáng rồi đi dự lễ khai giảng.
Trèo thang xuống giường, An đại mỹ nữ đang đứng thế Kim Kê Độc Lập, hai tay chắp trước ngực rồi vươn lên trêи đỉnh đầu, dưới chân là thảm yoga.
“Chào buổi sáng.” Đàm Hi vẫy tay, ngáp liên tục mấy cái liền.
“Chào buổi sáng.” Giữ nguyên tư thế, thân vững như chuông.
“Cậu dậy lúc mấy giờ thế?”
“7 giờ.”
“Tập từ đó đến giờ à?”
An An hít thở sâu, đôi tay chậm rãi thu về kết thúc động tác, rút cái khăn lông trêи thành ghế xuống để lau mồ hôi.
Cười gật đầu, “Đúng thế.” Vẻ mặt cực kỳ thản nhiên.
Đàm Hi giơ ngón tay cái với cô.
Người đẹp cười thẹn thùng.
“Ưm… Các cậu đều dậy rồi à?” TIểu công trúa ló đầu ra khỏi giường, cái bịt mắt màu hồng nhạt vẫn còn treo ở trêи cổ khiến cho khuôn mặt càng thêm trắng nõn nà.
An An nhìn đồng hồ ở cổ tay, “Các cậu đánh răng rửa mặt đi, tớ ra ngoài mua đồ ăn sáng, ăn xong thì cùng tới sân vận động.”
“Cảm ơn An đại mỹ nữ!” Hai ngón tay của Đàm Hi khép lại, đặt lên trán rồi vung lên.
“An An, cậu thật là siêu cấp tốt bụng ~” Mắt tiểu công trúa cũng bắn ra đầy trái tim.
“Không cần khách khí.”
Mười lăm phút sau.
Đàm Hi ăn bánh quẩy, thỉnh thoảng lại uống một ngụm sữa đậu nành, ánh mắt nhìn An An sáng ngời và nóng rực.
Nhiễm Dao gặm bánh mì, nhìn thấy thế thì cả người run lên, “An An, cậu phải cẩn thận đấy.”
Vừa nói vừa nhìn về phía Đàm Hi, “Rõ ràng là có ý đồ với cậu!”
“Trẻ con câm miệng ngay! Cậu thì biết cái gì?”
Tiểu công trúa tức giận đến mức hai má cũng phình lên.
“Tớ đang ngắm mỹ nữ ở cự li gần, ngắm quang minh chính đại, he he… Còn hơn cậu ngắm trộm nhé!”
“Ai… ngắm trộm? Cậu đừng có nói linh tinh!” Cao vút nhưng không đủ khí lực, vừa thấy đã biết là một cô bé ngoan không quen nói dối.
An An mím môi, mặt mày hiện lên vài phần thanh nhã, thanh tân như trúc, trong sáng như hoa sen.
Tiểu công trúa lập tức nhìn tới ngẩn người, bánh mì ngậm trong miệng cũng suýt nữa thì rơi ra.
“Chả có tí tiền đồ nào!”
“Hừ! Hi lưu manh! Đúng rồi An An, sao cậu không ngủ thêm một lát nữa đi?”
“Mình quen rồi.”
“Cậu ở nhà cũng dậy sớm thế à?”
Đại mỹ nhân lắc đầu.
Tiểu công trúa đang định hỏi thì lại nghe cô nói tiếp —
“Ở nhà thì sẽ còn dậy sớm hơn.”
“Sớm hơn á? Khụ khụ…”
An An vỗ lưng cho cô, “Ăn từ từ thôi, cẩn thận sặc.
Đúng thế, lúc tớ ở nhà, ma ma đại nhân luôn gọi bọn tớ dậy tập luyện cực kỳ đúng giờ.”
“Bọn cậu?”
“Ừ.” An An uống một ngụm cháo, mí mắt hơi cụp xuống, “Tớ có hai anh trai và một chị gái.”
“Wow!” Vẻ mặt tiểu công trúa vô cùng kϊƈɦ động, “Thật hâm mộ cậu có anh trai chị gái yêu thương, đáng tiếc, nhà tớ chỉ có mỗi mình tớ…”
Nghe vậy, An đại mỹ nhân gật đầu, mặt mày đầy tươi cười, “Bọn họ thật sự rất thương tớ.”
Đàm Hi uống một ngụm sữa đậu này, sữa nóng khiến cô phải nhe răng trợn mắt, nhưng trong đáy mắt lại có sự tự giễu.
Anh chị em ư?
Đáng tiếc, cô và nguyên chủ còn mất cả ba lẫn mẹ.
Đây là tình tiết bi thảm cỡ nào cơ chứ?
Ăn sáng xong, ba người cùng nhau ra ngoài.
Lúc tới sân vận động thì vừa vặn 9 giờ, không sớm cũng không muộn.
Chờ đến khi tiến vào hàng ngũ khối chuyên ngành nghệ thuật rồi, Đàm Hi đần ra, tiểu công trúa kinh hô lên, còn An An chỉ tỏ vẻ bất đắc dĩ trong chớp mắt, sau đó lại bình chân như vại.
“Có quy định phải mặc đồng phục à?” Nhiễm Dao kéo tay áo Đàm Hi.
Người sau nhún vai: “Tớ cũng chẳng rõ lắm.”
“Thế giờ làm sao đây? Quay về thay à?”
Trước mắt là hàng ngũ đông đúc của các khối chuyên ngành nghệ thuật, tất cả các nữ sinh đều mặc áo sơ mi trắng và váy ngắn kẻ caro, trêи chân đi giày da màu đen, để lộ ra từng đôi chân dài thẳng tắp.
Mà nam sinh thì đều mặc vest cùng màu, giày da bóng loáng, cà vạt tuy khác nhau nhưng cũng không ảnh hưởng tới hiệu quả chung lắm.
Đàm Hi xoa cằm, gật gù: Đúng rồi, thế này mới đúng kiểu khoa nghệ thuật chứ.
Trong đám tân sinh viên ăn mặc tùy ý thì các khối chuyên ngành nghệ thuật chẳng khác nào một dòng nước trong lành, hoặc… có thể đây là khí chất của các nghệ thuật gia tương lai chăng?
Nhìn ba người bọn cô, Đàm Hi mặc một cái áo cánh dơi, tiểu công trúa mặc váy hồng, An đại mỹ nữ thì mặc quần áo dài tay, cả người được bọc kín mít.
Cực kỳ không hợp với hình thức trang điểm của toàn thể đội ngũ “nữ chính Vườn sao băng“.
“Cái này cũng quá… màu mè… rồi.” Tiểu công trúa che mặt.
Tiện đà lè lưỡi, cô cũng không cố ý nói tục.
“Thế bây giờ… chúng ta phải làm sao đây?”
Đàm Hi và An An nhìn nhau hơi cười.
“Này, cậu đi đâu thế?” Vẻ mặt tiểu công trúa ngơ ra, “An An, cậu ấy làm gì thế?”
“Đi thôi.”
“Ồ, cậu đợi tớ đã nào…”
Ba người không tới đội ngũ của khoa nghệ thuật nữa mà tùy tiện chọn một chỗ đứng, cố gắng làm giảm sự tồn tại của mình xuống.
Chờ đến khi khai giảng xong, nghi thức kết thúc, ba người kéo nhau đi vào nhà ăn.
Ừm, đã tới giờ ăn trưa.
Thứ hai, buổi chiều không có tiết học, ăn cơm xong liền trở về ký túc xá luôn.
Tiểu công trúa nhìn cái giường trống rỗng ở đối diện, thở dài một hơi,