Đàm Hi cảm thấy da đầu đau xót, trong nháy mắt đã bị gã đàn ông kéo vào trong lồng ngực.
“Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt!”
“Sao, anh lại muốn ra tay với tôi đấy à?” Ánh mắt đầy hận thù, sự quật cường xuất hiện trêи mặt.
Trong lòng Tần Thiên Lâm như bị đâm một cái, “Tại sao em không thể nghe lời một chút được hả?”
Đàm Hi cười lạnh, anh là cái quái gì chứ?
“Buông tay.”
Lực tay của gã đàn ông không những không lỏng ra mà càng chặt hơn.
“Tôi muốn đi toilet.”
“Cùng đi.”
Đàm Hi lập tức ném cho hắn cái nhìn khinh bỉ, “Thần kinh!”
Khuỷu tay vươn ra sau thúc một cái thật mạnh, gã đàn ông rêи lên đầy vẻ ẩn nhẫn.
Cô mở cửa rồi rẽ sang bên trái, ngừng trước cửa toilet, Tần Thiên Lâm đi sát theo như bóng với hình.
Đàm Hi siết tay, “Anh đủ chưa hả? Quấn nghiện rồi đúng không?”
Ánh mắt gã đàn ông lặng lẽ, duỗi tay ra.
“Làm gì?”
“Xách túi giúp em.”
Đàm Hi quăng cho một câu “Đồ thần kinh”, sau đó xoay người đi vào WC nữ.
Cũng may, gã không theo vào.
Hai tay chống lên bồn rửa, nhún người ngồi lên bệ, tay chống cằm, mặt đầy sầu bi.
Trời mới biết được tên Tần biến thái này lại bị trúng gió gì!
Lại chạy tới tận trường học bắt người!
Còn tự nhiên mời ăn cơm, còn chọn hẳn món cay Tứ Xuyên, khiến Đàm Hi khó tin nhất là người không bao giờ ăn cay lại dám nuốt hẳn một quả ớt thóc xuống bụng?
Chẳng lẽ hôm nay mặt trời mọc lên từ đằng tây à?
Còn về chuyện “thích” mà Tần Thiên Lâm nói, Đàm Hi chỉ có thể cười khinh bỉ!
Lúc cô ra ngoài, gã đàn ông đang cúi đầu hút thuốc, mày vẫn nhíu chặt theo bản năng.
Dáng người chìm trong màn khói thuốc màu trắng lượn lờ, hắn hít sâu một ngụm rồi lại chậm rãi nhả ra, có một loại dáng dấp quý tộc u sầu.
Đàm Hi nhướng mày, xét vẻ bề ngoài thì Tần Thiên Lâm cũng có thể được coi là đường hoàng, không lạnh lùng như Lục Chinh, cũng không dịu dàng như Cố Hoài Sâm, vẻ đẹp trai của hắn lại có vẻ cô quạnh, dáng dấp của quý công tử thận trọng và thong dong được hắn thể hiện ra vô cùng hoàn hảo.
Thế nên, Đàm Hi cũng không thấy ngạc nhiên khi nguyên chủ thích hắn từ cái nhìn đầu tiên.
“Đi thôi.” Thấy người ra, Tần Thiên Lâm tắt thuốc, duỗi tay định nắm tay cô.
Đàm Hi thụt lùi về sau, mắt lộ ra vẻ phòng bị.
“Còn muốn ăn nữa không?”
“Tôi phải về trường học.”
Gã đàn ông nâng cổ tay nhìn đồng hồ, “Còn sớm.”
“Tần Thiên Lâm, rốt cuộc anh muốn thế nào đây hả?”
“Ở bên em lâu hơn một chút.” Hắn không tin Đàm Hi đã thật sự hết hy vọng, giành lại trái tim cô chỉ là vấn đề thời gian và kiên nhẫn mà thôi.
“Hừ, ai muốn anh ở bên chứ?”
Lúc hai người rời đi, Tần Thiên Lâm bị người gọi lại, Đàm Hi vui vẻ trong lòng, định nhân cơ hội trốn đi.
“Tần Tổng? Đúng là cậu rồi!”
“Trợ lý Vương.” Gật đầu chào lại.
“Vị này là?”
Tần Thiên Lâm vươn cánh tay dài ra, Đàm Hi như một con tép riu bị cuốn vào lòng hắn, “Vợ của tôi.”
“Thì ra là mợ Tần, rất hân hạnh.” Nói liền định duỗi tay ra bắt.
Bị Tần Thiên Lâm cản lại giữa chừng, còn vỗ nhẹ bả vai cô, “Cô ấy sợ người lạ, xin lỗi.”
“Tần Tổng nóng lòng bảo vệ bà xã mình, Vương mỗ hiểu mà.”
“Cảm ơn.”
“Đến Tân Thị lúc nào thế? Sao không báo trước một tiếng để người sinh sống ở Tân Thị như tôi làm hết lễ nghĩa của người chủ nhà chứ?”
“Mới tới chiều nay, tới thăm cô ấy.” Ánh mắt rơi xuống người Đàm Hi vô cùng dịu dàng.
“Mợ Tần đang ở Tân Thị sao?”
“Ừm.”
Lập tức lấy một tấm danh thϊế͙p͙ ra đưa cho Đàm Hi, “Nếu mợ Tần có việc cần giúp đỡ thì cứ gọi điện thoại cho tôi bất cứ lúc nào.”
Đàm Hi đã rất nóng lòng rồi, đang định nổi giận thì lại thoáng nhìn thấy mấy chữ: “Trợ lý của thị trưởng Tân Thị, Vương Cần” trêи tấm danh thϊế͙p͙ được in theo lối viết chữ Hoa tiêu chuẩn, để nghiêng và tô đậm.
Ánh mắt khẽ động, duỗi tay nhận lấy, lễ phép nói lời cảm ơn.
Tần Thiên Lâm nhìn đồng hồ, lại ho khẽ hai tiếng.
Trợ lý Vương cũng là người hiểu chuyện, “Vậy tôi không quấy rầy hai vị nữa, tạm biệt.”
Kế hoạch chạy trốn chết từ trong trứng nước.
“Lên xe.”
“Tôi phải về trường học.”
“Đi loanh quanh một vòng rồi sẽ đưa em về.”
Lúc này Đàm Hi mới ngoan ngoãn nghe lời, kéo cửa xe ra, lại thắt dây an toàn cẩn thận.
“Em nhớ giữ danh thϊế͙p͙ của Vương Cần, sau này có việc có thể tìm anh ta nhờ hỗ trợ.” Tần Thiên Lâm khởi động xe.
Đàm Hi cầm tấm card, cúi đầu nhìn kỹ.
“Vợ anh ta là người làm trong sở giáo ɖu͙ƈ, em ở trường mà gặp phải chuyện gì thì cũng có thể nhờ anh ta ra mặt dàn xếp cho.”
“Chuyện ở trường?”
“Ừ.”
“Ví dụ như nào?”
Tần Thiên Lâm nhìn cô: “Cố tình chèn ép, vu oan hãm hại, cả quấy rối tình ɖu͙ƈ nữa…”
“Có thể đuổi người ra khỏi trường được không?”
“Nếu em thích thế.”
Đàm Hi nhướng mày, ɭϊếʍ môi, không thể tưởng tượng được là cô cũng có chỗ dựa cơ đấy, nếu là trước kia, chắc cô phải bám vào anh em kết nghĩa mới có thể hưởng thụ đãi ngộ này nhỉ?
Cô liền nhét danh thϊế͙p͙ vào trong túi.
Tần Thiên Lâm liếc nhìn, sắc mặt hơi hòa hoãn lại.
Chạy tới đường Tân Giang, hắn hạ mui xe xuống, chiếc Ferrari hoành tráng lao vút đi trêи đường, để lại một tàn ảnh màu xám ở phía sau.
Mặt trời dần ngả về tây, những ráng đỏ chồng chất lên nhau, hòa với mặt sông phía xa tạo thành một bức tranh đối xứng đầy tráng lệ.
Mày vốn nhíu chặt cũng chậm rãi giãn ra, xao động cũng dần bình phục lại.
“Tâm sự đi.” Đàm Hi lên tiếng.
Thật lâu sau, người đàn ông mới đáp lại: “Được.”
Xe ngừng bên đường, Đàm Hi và Tần Thiên Lâm cùng dựa vào thân xe.
Thiếu nữ nhìn về ráng hồng nơi chân trời, gã đàn ông lại chăm chú ngắm nhìn người ở bên cạnh mình.
Nếu chỉ nhìn bóng dáng thì chẳng khác nào một cặp tình nhân đang ngắm hoàng hôn, có điều tiền đề là phải bỏ qua khoảng cách gần một sải tay giữa hai người.
“Tần Thiên Lâm, tôi không thích anh.”
Đây là lần đầu tiên Đàm Hi nói chuyện với hắn bằng thái độ nghiêm túc và đứng đắn.
Thân mình gã đàn ông hơi lay động, sự đau đớn lan tràn khắp trái tim.
“Trước kia em… không như thế này.”
“Người rồi sẽ thay đổi.
Trước kia anh cũng không phải như bây giờ.”
“…”
“Không phải người cùng một đường thì không cần phải đi chung với nhau, lần sau anh đừng tới đây nữa.”
Tới tôi cũng sẽ không gặp anh, Đàm Hi lặng lẽ bổ sung thêm một câu.
Trêи đường trở lại trường, hai người đều im lặng.
“Ngày mai anh sẽ tới đón em.”
Động tác khựng lại, mắt cũng không nâng: “Không cần.”
Bả vai bị người ta giữ chặt, Đàm Hi nhíu mày, rõ ràng là bắt đầu không nhịn nổi nữa.
“Dù thế nào đi chăng nữa, chúng ta cũng là vợ chồng, không phải em phủ nhận là xong được.” Tần Thiên Lâm siết chặt lấy cô, gằn từng chữ một.
Đàm Hi thấy