Đàm Hi kể lại một lượt tình hình đại khái mà mình biết, bao gồm cả tổ chức nhân viên của Sầm gia, và hiện trạng phát triển ngày hôm nay của Sầm Thị.
Sầm Uất Nhiên nghe rất chăm chú, thi thoảng sẽ có câu hỏi, Đàm Hi cũng cố gắng giải đáp.
“Vậy còn bối cảnh của Tần Dung đó thì sao?”
“Tần gia không sánh được với Sầm gia, mấy năm nay vẫn luôn đi xuống, miễn cưỡng đứng vững được một chân trong ngành bất động sản, nhưng cũng chỉ là nỏ mạnh hết đà.” Đề tài câu chuyện lại được thay đổi, “Nhưng vẫn không thể xem thường được.”
Câu nói này của Đàm Hi có ý nhắc nhở Sầm Uất Nhiên.
Theo như cô thấy, Tần gia không đến mức đáng sợ, nhưng đối với thực lực của vợ chồng Ân Hoán hiện nay thì không thích hợp để so găng đối đầu trực diện với nhau.
Giống như cách nói bình thường là, lạc đà chết đói vẫn còn to hơn ngựa.
Đàm Hi có thể bảo vệ được Ân Hoán một hai lần nhưng khi quá nhiều lần thì cô cũng bất lực thôi.
“Ừm, chị biết rồi.” Sầm Uất Nhiên không ngốc, chỉ một chút là hiểu.
“Thái độ của Sầm… gia bên kia thế nào?” Đàm Hi vốn dĩ định nói Sầm Chấn Đông, nhưng suy nghĩ đến tâm trạng của Sầm Uất Nhiên, cô cảm thấy nên uyển chuyển một chút thì hơn.
“Tạm thời chưa có động tĩnh gì, ông ấy… vẫn chưa tỉnh lại.”
Sầm Uất Nhiên lại kể cho Đàm Hi nghe chuyện di chúc, còn hỏi cô nên làm thế nào.
Đàm Hi dở khóc dở cười, “Chị nghĩ thế nào thì cứ làm thế, không hối hận là được rồi.”
Lời này có chút qua loa, nhưng chuyện gia đình nhà người khác, một người ngoài như cô chỉ có thể pha trò mà thôi.
“Vậy nếu đổi lại là em, thì em sẽ làm thế nào?”
Đàm Hi đỡ trán, cô ấy đã thực sự coi trọng cô quá rồi.
Suy nghĩ một chút, “Nếu như em không thiếu tiền thì đương nhiên cũng sẽ không thèm chút di sản đó, nhưng đồ đã đưa đến tận cửa, sao có thể phung phí của trời được chứ?”
“Cho nên, nhận lấy luôn à?”
“Nhưng em không thiếu tiền, cho nên quyên góp quách đi cho xong, tạo nên danh tiếng.”
“Nếu thiếu tiền thì sao?”
“Thiếu tiền thì nhận lấy thôi, không thể không có khí phách, nhưng cũng không thể quá thủ cựu được.”
Sầm Uất Nhiên hiểu ra, hai người lại trò chuyện thêm vài câu rồi mới tắt máy.
Đàm Hi tiếp tục xem báo cáo tin tức liên quan đến “tân tam bản”, càng ngày càng cảm thấy những doanh nghiệp vừa và nhỏ bình thường này có tiềm lực vô cùng.
Lại nhớ đến BOSS lúc chiều còn chưa đánh xong, cô đăng nhập tài khoản, lại bắt đầu chém chém giết giết, cho đến khi mỏi mắt, cô mới tắt máy tính.
Giơ tay lên nhìn đồng hồ, đã sắp đến mười hai giờ.
Trước đây, giờ này cô đã sớm đi gặp Chu Công rồi, đều trách tên Tần biến thái, không chỉ làm hỏng tâm trạng của cô mà còn làm rối loạn thời gian làm việc nghỉ ngơi của cô nữa.
Tắt đèn, trèo lên giường, đi ngủ.
Lật qua lật lại, rõ ràng là rất mệt, nhưng lại không ngủ được, trong lòng cứ thao thức mãi…
Hình như cô đã quên mất chuyện gì đó rất quan trọng.
A!
Cả ngày nay cô không nhận được điện thoại của Chày Gỗ ngốc kia!
Mở Wechat, không có nhật ký tin nhắn.
Suy nghĩ một lát, cô ấn nút gọi cho anh.
Không có người nghe máy?
Gọi lại lần nữa.
Nhưng vẫn không có ai nghe máy.
Bên kia, Lục Chinh mới uống ba chén rượu gạo đã say đến bất tỉnh nhân sự vừa mới tỉnh lại, lấy nước lạnh rửa mặt xong, đi từ phòng tắm ra, mở cửa đi xuống dưới lầu.
Lấy một chai nước khoáng từ trong tủ lạnh ra, vừa mở nắp chai thì đã nghe thấy có tiếng chuông vang lên trong phòng khách.
Lần theo tiếng kêu đến chỗ huyền quan, ở chỗ túi áo vest treo trêи giá treo quần áo lập lòe lúc sáng lúc tối.
“A lô…” Vừa cất lời mới phát hiện giọng mình đã khàn đặc.
Đàm Hi không ngờ anh lại nghe máy, ngẩn người thoáng chốc, “Giọng anh sao vậy?”
“Anh mới uống rượu.”
“Mới tỉnh à?”
“Ừ.”
“Em không làm phiền anh nghỉ ngơi đấy chứ?”
“Không.”
“Cái đó…” Đàm Hi đang nghĩ có nên nói chuyện Tần Thiên Lâm đến tìm cô không.
“Ở trường học em có chăm chỉ lên lớp không đấy? Đã cai thuốc chưa? Có còn chửi thề nữa không?” Phụ huynh Lục online, Đàm Hi chỉ cảm thấy da đầu tê dại, lời nói đã lên đến miệng cũng không dám nói ra nữa.
Khó khăn lắm mới đối phó xong, chào tạm biệt rồi ngắt máy luôn.
Lục Chinh cầm điện thoại, lắc đầu bật cười.
Tuy anh đã say nhưng vẫn không đến mức hồ đồ, mơ hồ còn nhớ đến chuyện bà nội nghe ngóng chuyện “bạn gái” của anh, còn hỏi nghề nghiệp là gì.
Sinh viên?
Có lẽ ông nội sẽ đánh gãy chân của anh tại chỗ mất.
Nói chuyện điện thoại xong, giải quyết xong mớ tâm sự trong lòng, Đàm Hi chìm vào giấc ngủ.
Trước khi ngủ, quét qua tấm ga giường trống không ở đối diện, qua đêm không về?
Xin thứ cho cô không hiểu được thế giới của cô nàng Smart…
Ngày hôm sau, Đàm Hi bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.
“A lô…” Cô nhíu mày, giọng điệu cực kỳ kém.
“Ồ, vẫn còn ngủ cơ à?”
Đàm Hi lập tức tỉnh táo lại, miễn cưỡng nâng mí mắt lên, “Tống Bạch?”
“Cảm ơn em, vẫn còn nhận được ra tôi.”
Cô nhìn thời gian, mới bảy giờ mười lăm, “Làm gì thế, mới sáng sớm, có để cho người ta ngủ không hả…”
“Ông đây đây bốn giờ sáng đã dậy cũng không mệt như em thế này.”
“Ồ? Dậy sớm đi bắt sâu à?”
“Tôi đến Tân Thị rồi.”
“Ờ, anh đến… cái gì?”
“He he…”
“Anh đến Tân Thị rồi sao?” Cơn buồn ngủ của Đàm Hi đã bay mất.
“Nghe giọng em thì thấy hình như em vui đến phát điên rồi đúng không?”
“Vui em gái nhà anh ấy!”
“Đừng ngại, tôi đến không phải để thăm em, để tránh một mình em thấy buồn tẻ đâu.”
Đợi đã!
“Sao anh biết tôi ở Tân Thị?”
“Đương nhiên ông đây có cách.”
“Này anh bạn, đừng đùa nữa được không…” Cô còn chưa tỉnh ngủ hẳn đâu đấy!
“Lần trước đã nói rồi, chúng ta là anh em, người làm anh như tôi đường xa đến đây thì có thế nào em trai cũng phải mời tôi bữa cơm chứ!”
“…”
“Sao nào, không có tiền à? Được, em chủ trì, tôi chủ chi.”
Đàm Hi vui vẻ, “Này, anh đến là để chọc cười đấy à?”
“Mới nói thế thôi mà tôi đã làm em cười được rồi à? Thật là vinh hạnh.”
Đàm Hi: “…” Cô có thể nói là rất muốn cho thằng cha này một nắm đấm không?
Nhưng dù nói thế nào, Đàm Hi cũng đồng ý rồi.
Chuyện của Ân Hoán phải dựa hoàn toàn vào Tống Bạch mới xong xuôi được, cô vẫn phải nể mặt anh ta.
Hai người hẹn ở Đồng Hòa Lâu, địa điểm là do Tống Bạch chọn, chính ở trung tâm thành phố.
“Tôi thấy anh quá quen thuộc với Tân Thị rồi, còn cần tôi làm hướng dẫn viên du lịch nữa sao?”
Cô mới đến đây được mấy ngày chứ? Đến đường còn chưa quen, lại có người cứ nằng nặc bắt cô đóng cho tròn vai làm chủ nhà sao?
“Quen hay không không quan trọng, quan trọng là em có thể đến